Thiên nhai minh nguyệt đao

Công Tôn Đồ hỏi:
- Còn một loại nữa thì sao?
Yến Nam Phi lạnh lùng đáp:
- Còn một loại nữa chính máu của những tên phản bội bất trung bất nghĩa!
Công Tôn Đồ lúc này dĩ nhiên là cười không nổi nữa.
Yến Nam Phi nói:
- Thứ mà Tường Vi kiếm muốn giết chính là năm loại độc này, nếu như thấy hiếu tử, trung thần, nam nhi nghĩa khí, thì uy lực của thanh kiếm này vốn dĩ không phát huy được.
Công Tôn Đồ cười lạnh hỏi lại:
- Uy lực của vỏ kiếm ư?
Yến Nam Phi không phủ nhận, nói:
Nếu như thấy năm loại độc này, hồn của hoa Huyết Tường Vi sẽ sống dậy trên thanh kiếm này.
Hắn nhìn chăm chú Công Tôn Đồ nói tiếp:
- Ngươi nếu như thuộc một trong năm loại độc đó, thì lúc này đây ngươi sẽ ngửi thấy một mùi hương thần bí và kì dị, sau đó hồn hoa Huyết Tường Vi sẽ không hay không biết vô hình khống chế hồn phách của ngươi.
Công Tôn Đồ cười lớn, cười đến nỗi các vết đao chém trên mặt nhăn hết lại ngoằn nghèo giống như là rắn độc bò ngổn ngang.
Yến Nam Phi hỏi tiếp:
- Ngươi không tin ư?
Công Tôn Đồ vẫn cười đáp:
- Trên kiếm của ngươi có hồn hoa, móc câu của ta cũng có.
Yến Nam Phi hỏi:
- Có cái gì?
Công Tôn Đồ đáp:
- Oan hồn của ác quỷ.
Tiếng cười của hắn khản đặc lại, nụ cười càng hung tợn hơn:
Cũng không biết có bao nhiêu oan hồn chết bởi móc câu này, tất cả đều đang đợi ta tìm cho chúng một hồn ma thay thế để bọn chúng sớm được siêu sinh.
Yến Nam Phi nói:
- Ta tin, ta cũng có thể nghĩ được rằng người mà bọn họ muốn tìm nhất chính là ngươi.
Công Tôn Đồ hỏi:
- Sao ngươi vẫn còn chưa xuất thủ?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta đã xuất thủ!
Nụ cười của Công Tôn Đồ tắt dần, đàn rắn độc trên mặt đột nhiên giống như bị ngươi ta đồng thời vặn thành bảy tám khúc, lập tức chết cứng.
Kiếm của Yến Nam Phi quả nhiên là đang động. Hắn múa kiếm rất nhanh, nhưng kiếm pháp rất kì dị, tựa như cánh hoa tầm xuân đang nở trong gió xuân, hoàn toàn không thấy một chút nào uy lực có thể lấy mạng người.
Công Tôn Đồ cười lạnh, móc câu đã xuất kích. Hắn ra tay nhanh gọn và chính xác Những trận ác chiến sinh tử không đếm xuể trong nhiều năm liền đã khiến hắn hoàn toàn bỏ đi những chiêu thức hoa mĩ phức tạp. Mỗi một chiêu hắn xuất ra đều tuyệt đối hữu hiệu.
 
Nhưng những chiêu thức của hắn đột nhiên bị cuốn vào kiếm pháp kì diệu của Tường Vi kiếm, giống như vỏ sò bị cuốn văng vào sóng biển.
Sau khi lên đến cực điểm, tất cả những đợt tấn công của hắn đều mất dần uy lực.
Sau đó hắn liền ngửi thấy một mùi hương rất thần bí, đột nhiên trước mắt hắn tất cả biến thành một màu đỏ thẫm, ngoài màu đỏ thẫm đấy ra, thì chẳng còn thấy gì khác nữa, giống như là bỗng nhiên có một tấm màn đỏ phủ xuống trước mặt.
Công Tôn Đồ tâm thần bấn loạn, muốn dùng cái móc câu trong tay để giật tung cái tấm màn đỏ kia, muốn đâm thủng phá tan nó nhưng phản ứng của hắn đã trở nên vụng về, động tác đã trở nên chậm chạp và đến khi tấm màn đỏ biến mất, Tường Vi kiếm đã ở ngay yết hầu.
Công Tôn Đồ bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, cả miệng đắng ngắt, hơn nữa rất mệt mỏi, mệt đến nỗi muốn buồn nôn.
Á một tiếng, móc câu của hắn đã rơi xuống đất.
Dương Vô Kị thở dài, hiển nhiên vừa rồi lão đồng thời cũng có thể cảm nhận được sức ép kì lạ của thanh kiếm.
Hắn luyện kiếm bốn mươi năm mà cũng không sao nhìn ra kiếm pháp mà Yến Nam Phi sử dụng là thứ kiếm pháp gì.

Thanh Y lão nhân cũng thở hắt ra, lẩm bẩm hỏi:
Đây chính là tâm kiếm? Trên kiếm thực sự là có hồn hoa phục sinh?
Yến Nam Phi đáp:
- Vẫn chưa phục sinh, chỉ ngẫu nhiên tỉnh dậy một lần mà thôi.
Thanh Y lão nhân hỏi:
- Nếu như thực sự phục sinh thì sao?
Yến Nam Phi thái độ trở nên rất nghiêm túc, chầm chậm nói:
- Hồn hoa sống dậy, tâm nguyện toại thành, thì ta có chết cũng không hối tiếc.
Thanh Y lão nhân hỏi:
Khi hồn hoa sống dậy, nhất định có người chết?
Yến Nam Phi đáp:
- Không nghi ngờ gì, chắc chắn có người chết.
Thanh Y lão nhân hỏi:
- Người nào chết?
Yến Nam Phi đáp:
- Chí ít là có hai người, một người là ta, còn có một người là … Hắn không nói tiếp, Thanh Y lão nhân cũng không giục hắn nói tiếp.
Trên khuôn mặt hai người cùng lúc bộc lộ ra một cảm xúc rất kì lạ, đột nhiên cả hai cùng cười.
Yến Nam Phi cười khoái chí.
Tường Vi kiếm đã ở ngay yết hầu của Công Tôn Đồ, hắn biết nhất định sẽ gặp được Trác Ngọc Trinh rất nhanh.
Thắng ngựa, đánh xe, kêu người đưa Trác cô nương lên xe trước, sau đó đưa bọn ta tới đó.
Điều kiện của bọn họ được Công Tôn Đồ hoàn toàn đáp ứng.
Minh Nguyệt Tâm mỉm cười đứng dậy, trong lòng không kìm được nàng khẽ nhẹ nhàng thở phào. Lần này bọn họ nhất định sẽ không thất bại.
Tiêu Tứ Vô vẫn đang ngồi sửa móng tay. Tay hắn vẫn như thế, rất ổn định, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng đã thoáng lộ ra vẻ nôn nóng.
Bởi vì Phó Hồng Tuyết vẫn đang chăm chú nhìn hắn, thậm chí khi Yến Nam Phi ra tay ánh mắt hắn cũng không liếc qua.
Ngoài đôi tay của tên thiếu niên này, thế gian dường như chẳng còn chuyện gì khác khiến hắn phải để mắt tới.
Mu bàn tay của Tiêu Tứ Vô đã hiện lên mờ mờ những đường gân xanh, có vẻ như là hắn đã dùng một lực rất lớn, mới có thể giữ đôi tay ở thế ổn định.
Động tác của hắn vẫn rất chậm chạp nhẹ nhàng, thậm chí đến tư thế cũng không thay đổi, có thể đạt đến độ chính xác như thế thì thật không dễ.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên nói:
- Tay của ngươi rất vững.
Tiêu Tứ Vô hờ hững đáp:
- Tất cả đều rất vững.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi ra tay chắc chắn cũng rất nhanh, hơn nữa sau khi đao rời tay vẫn còn có thể biến hóa được.
Tiêu Tứ Vô hỏi:
- Ngươi thấy được à?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu, nói:
- Ta thấy được là ngươi dùng ba ngón tay để phóng đao, vì thế nên có thể để lại trên mũi đao một lực xoáy. Ta cũng thấy được là ngươi dùng tay trái để phi đao, đầu tiên là chếch mũi đao sang, sau đó mới phóng đao.
Tiêu Tứ Vô hỏi:
- Ngươi sao có thể nhìn ra được?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Tay trái của ngươi, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa đặc biệt có lực.
Tiêu Tứ Vô nở nụ cười bí hiểm, hắn lạnh lùng nói:

- Hảo nhãn lực.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Hảo đao!
Tiêu Tứ Vô ngạo nghễ nói:
- Đao vốn đã tốt rồi!
Phó Hồng Tuyết nói:
Tuy là hảo đao nhưng vẫn không bì được với Diệp Khai.
Tất cả các cử chỉ của Tiêu Tứ Vô bỗng dừng lại.
Phó Hồng Tuyết cuối cùng cũng đã đứng dậy nói tiếp:
Phi đao của Diệp Khai khi xuất thủ thì đương kim thiên hạ nhiều nhất cũng chỉ có một người có thể phá giải.
Gân xanh trên mu bàn tay của Tiêu Tứ Vô càng nổi rõ, hỏi:
- Còn đao của ta thì sao?
Phó Hồng Tuyết thản nhiên đáp:
- Hiện tại trong phòng này ít nhất đã có ba người có thể phá đao của ngươi!
Tiêu Tứ Vô hỏi:
- Ngươi là một trong số đó?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Đương nhiên là thế.
Nói rồi Phó Hồng Tuyết chầm chậm xoay người, đầu cũng không quay lại mà cứ thế bước đi ra.
Tiêu Tứ Vô lặng nhìn Phó Hồng Tuyết đi ra, hắn chẳng hề động đậy, cũng chẳng nói thêm một chữ.
Đao còn! Tay vẫn còn! Nhưng đao của hắn lại tuyệt không tuỳ tiện xuất thủ!
Hắn nhìn dấu chân trên mặt đất cười lạnh.
Dấu chân rất đậm, là dấu của Phó Hồng Tuyết để lại. Hẳn khi bước ra khỏi cánh cửa, sức lực toàn thân đều đã được tập trung lại tối đa.
Bởi vì hắn nhất thiết phải tập trung toàn bộ sức lực để phòng thủ đao của Tiêu Tứ Vô.
Nhưng đao của Tiêu Tứ Vô lại vẫn chưa xuất thủ.
Phó Hồng Tuyết bước ra khỏi cửa, ngẩng mặt nhìn trời, thở ra một hơi dài giống như cảm thấy rất thất vọng.
Không những thất vọng, mà còn ưu phiền.
Hắn đột nhiên phát hiện tên thiếu niên này so với bất kì ai hắn đã gặp trong những năm gần đây càng đáng sợ hơn rất nhiều!
Hắn vốn đã thấy rõ nghiệp đao của tên thiếu niên này, và hắn vốn rất muốn tên thiếu niên này xuất thủ.
Bây giờ nếu Tiêu Tứ Vô xuất thủ, hắn còn có khả năng chặn lại được, hắn chắc chắn.
Ai ngờ được sự lạnh lùng của tên thiếu niên này so với thanh đao trong chính tay hắn còn lạnh hơn, đáng sợ hơn.
Nếu hắn ba mươi năm nữa xuất thủ, liệu mình còn chắc chắn là có thể chặn lại không?
Phía trước bỗng có tiếng ngựa hí truyền tới, trong sân không khí vẫn còn rất âm u, Phó Hồng Tuyết đột nhiên có cảm giác rất bức xúc muốn quay lại giết tên thiếu niên này. Nhưng hắn lại không quay lại.
Hắn chầm chậm bước đi ra.
Đi trước là Yến Nam Phi và Công Tôn Đồ.
Tường Vi kiếm vẫn ngay yết hầu của Công Tôn Đồ, Yến Nam Phi đối mặt với hắn, từng từng bước đi giật lùi.
Nhưng Công Tôn Đồ lại không muốn đối mặt với hắn, mắt đã nhắm lại. Cảnh tượng giống như một người dùng gậy trúc dắt theo một tên mù.
Nhưng tên mù này lại quá nguy hiểm, Yến Nam Phi tuyệt không thể lơi lỏng dù là chỉ một khoảnh khắc.
Minh Nguyệt Tâm là người sau cùng bước ra khỏi thiền phòng. Nàng đang định sải dài bước chân, đuổi kịp Phó Hồng Tuyết thì ngay lúc đó Dương Vô Kị lại xuất hiện ngay bên cạnh nàng, hỏi khẽ:
- Cô có biết sau bức tường này là gì không?

Minh Nguyệt Tâm lắc lắc đầu.
Dương Vô Kị cười cười nói:
- Cô sẽ biết ngay thôi.
Nhìn thấy nụ cười của người này, lòng bàn tay của Minh Nguyệt Tâm toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Dương Vô Kị lại bước thụt lùi hai bước mỉm cười gật đầu, chính ngay trong lúc đó phía sau đầu tường đột nhiên xuất hiện chín người.
Chín tên mười ba loại ám khí, mỗi loại chí ít có ba món, tiếng dây cung và tiếng cơ quan phóng tiêu đồng thời cùng vang lên, ba mươi mấy tia sáng lạnh như mưa xối xả bay tới.
Bỗng một phát đao quang như ánh chớp phi tới, giúp nàng chặt rơi hơn nửa số ám khí đó.
Nàng chuyển động thân ảnh lùi về phía bên trái. Số ám khí còn lại không có cái nào có thể chạm tới nàng.
Nàng đang ở trong bóng tối thở dốc thì một thanh kiếm đã đâm vào sườn bên phải của nàng, nàng dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Mũi kiếm lạnh mà sắc, nàng chỉ cảm thấy đột nhiên lạnh toát, chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết đột nhiên lộ ra một thứ tình cảm rất kì lạ, hắn đột nhiên đưa tay ra kéo nàng lại.
Sau đó thì nàng đã nằm trọn trong lòng Phó Hồng Tuyết.
Dương Vô Kị sử dụng là một thanh kiếm cổ, lúc này kiếm đã rời bao, mũi kiếm vẫn còn nhỏ máu.
Lão chăm chú nhìn máu trên mũi kiếm, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên hoàn toàn vô cảm.
Đã ra tay thì phải trúng!
Lão đã sớm tính được Phó Hồng Tuyết sẽ phát đao, đã sớm tính được Minh Nguyệt Tâm sẽ nấp vào chỗ nào.
Kiếm của lão đã ở ngay đó đợi.
Chuyện này mỗi một chi tiết sớm đều đã nằm trong tính toán của hắn, hắn đã sớm tính được lần tấn công này nhất định phải thành công!
Chín tên ở phía ngoài đầu tường đã không thấy đâu nữa, Phó Hồng Tuyết cũng không đuổi theo, chỉ lạnh lùng chằm chằm nhìn Dương Vô Kị.
Yến Nam Phi cũng đã dừng lại, thanh kiếm cầm trong tay dường như đang rung lên.
Dương Vô Kị bỗng nhiên nói:
- Ngươi tốt nhất là nên cẩn thận một chút, chớ có làm hắn bị thương, nếu hắn mà chết thì Trác Ngọc Trinh cũng chết luôn đấy.
Yến Nam Phi nghiến răng nói:
- Ngươi thân là một kiếm khách coi trọng danh tiếng, nơi này là đạo quán của ngươi, ngươi lại ở chính nơi này dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để ám sát một cô gái, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì?
Dương Vô Kị thản nhiên đáp:
- Ta là Dương Vô Kị, ta muốn giết cô ta!
Thanh Y lão nhân đứng xa xa ở mép cửa thiền phòng, thở dài nói:
- Nếu đã muốn giết người thì bất chấp mọi thứ, Dương Vô Kị quả nhiên là Dương Vô Kị!
Dương Vô Kị nói:
- Ta lúc này nếu như không giết cô ta, dịp may để lỡ, chỉ sợ sau này sẽ chẳng bao giờ có lần thứ hai.
Phó Hồng Tuyết chằm chằm nhìn hắn. Một tay hắn cầm đao, một tay ôm Minh Nguyệt Tâm đang mê man.
Hắn có thể cảm nhận được thân thể Minh Nguyệt Tâm đang lạnh dần.
Dương Vô Kị hỏi:
- Các người muốn thay cô ta trả thù à?
Phó Hồng Tuyết không nói một từ, chỉ bắt đầu lùi lại phía sau.
Yến Nam Phi nhìn Minh Nguyệt Tâm trong lòng hắn, lại nhìn Công Tôn Đồ đang dưới kiếm của mình.
Công Tôn Đồ vẫn đang nhắm mắt, một gương mặt ngang dọc vết đao chém, trông giống như là một chiếc mặt nạ.
Yến Nam Phi đột nhiên cũng bắt đầu lùi lại phía sau.
Dương Vô Kị cũng chẳng bất ngờ, thản nhiên nói:
- Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Trác Ngọc Trinh cũng đã đang đợi trên xe, chúc các người một chuyến đi thuận lợi.
Yến Nam Phi nhịn không nổi, hỏi lại:
- Ngươi không sợ ta sau khi lên xe sẽ giết Công Tôn Đồ sao?
Dương Vô Kị đáp:
- Ta tại sao phải sợ? Việc sống chết của Công Tôn Đồ có liên can gì đến ta?
Hắn bỗng nhiên quay người hướng về phía thiền phòng, lúc đến cửa liền kéo áo Thanh Y lão nhân:
- Đi, chúng ta đi chơi cờ.
Thanh Y lão nhân lập tức gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Ta vốn tới đây chỉ là để chơi cờ.
Xe ngựa quả nhiên đã chuẩn bị xong, một thiếu phụ mang bầu đang cúi đầu ngồi khóc ở một góc.

Phó Hồng Tuyết bế Minh Nguyệt Tâm lên xe, còn Tường Vi kiếm vẫn ở ngay yết hầu của Công Tôn Đồ.
Yến Nam Phi lớn tiếng quát:
- Mở mắt ra nhìn ta!
Công Tôn Đồ lập tức mở mắt.
Yến Nam Phi chằm chằm nhìn hắn, giận dữ nói:
- Ta vốn đã muốn giết ngươi.
Công Tôn Đồ nói:
- Nhưng sẽ không ra tay vì ngươi là một Yến Nam Phi cao quý.
Yến Nam Phi lại hằn học nhìn hắn chằm chằm một hồi rất lâu bỗng co chân đạp vào bụng hắn.
Người Công Tôn Đồ tức khắc giống như con tôm gập lại, nước mũi, mồ hôi lạnh cùng một lúc trào ra.
Yến Nam Phi đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, quay người hướng về phía tên phu xe nói:
Đánh xe tiến về phía trước, liên tục chạy không được nghỉ, nếu ngươi muốn nghỉ thì tốt nhất đừng quên là kiếm của ta đang ở sau lưng ngươi đấy.
Thùng xe rộng rãi, chỗ ngồi cũng êm, kĩ thuật đánh xe rất tốt.
Đây vốn là chiếc xe ngựa khiến cho người ngồi trong đó cảm thấy rất thích thú, nhưng những người đang ngồi trong xe chẳng có lấy một người cảm thấy thích thú.
Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên nói:
- Ta vốn đã nên giết Tiêu Tứ Vô.
Yến Nam Phi nói:
- Nhưng ngươi đã không ra tay.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì ta có điều lo lắng, vì thế… Yến Nam Phi nói:
- Vì thế nên ngươi đã chậm mất rồi.
Phó Hồng Tuyết chầm chậm gật gật đầu, nói:
- Muốn giết người thì cần bất chấp mọi thứ. Dịp may để lỡ thì mãi không bao giờ có lại nữa.
Hắn nói rất chậm, mỗi một từ đều như đã được nghiền ngẫm rất cẩn thận.
Yến Nam Phi trầm ngâm một lúc rất lâu, mới than thở:
- Cơ hội để ta giết Công Tôn Đồ sợ là cũng không còn nhiều nữa.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Cũng may là Minh Nguyệt Tâm chưa chết, Trác cô nương cũng bình an vô sự.
Trác Ngọc Trinh đang ngồi ở trong góc cũng đã thôi không khóc nữa, ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nói:
- Ngài chính là Phó Hồng Tuyết?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Trác Ngọc Trinh nói:
- Tôi chưa từng gặp ngài, nhưng tôi thường nghe Thu… Thu đại ca nói về ngài, huynh ấy thường nói ngài là vị bằng hữu duy nhất mà huynh ấy có thể tin tưởng, huynh ấy còn nói… Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Nói cái gì?
Trác Ngọc Trinh ủ rũ đáp:
- Huynh ấy rất lo lắng cho tôi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mà huynh ấy không thể chăm sóc tôi nữa thì bảo tôi phải đi tìm ngài, vì thế huynh ấy đã tả rất tỉ mỉ dung mạo của ngài cho tôi nghe.
Nàng ta lại cúi đầu, rơi lệ:
Điều không thể ngờ, bây giờ tôi vẫn còn đang sống, còn huynh ấy thì đã… Nói đến đây nàng nói không thành lời, gục xuống ghế ngồi, thống thiết oà lên khóc.
Nàng ta là một cô gái đẹp, nét đẹp thuộc nét đoan trang dịu dàng của nàng, vốn rất dễ khiến người khác cảm thông đồng tình.
Minh Nguyệt Tâm tuy là thông minh mạnh mẽ, nhưng nếu không được Phó Hồng Tuyết kịp thời cầm máu thì bây giờ chỉ sợ hương đã tàn, ngọc đã nát.
Yến Nam Phi nhìn hai người con gái, không cầm nổi tiếng than:
- Không cần biết là thế nào, chúng ta nhất định làm tròn những việc mà Thu trang chủ giao phó.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Không giao phó!
Yến Nam Phi rất bất ngờ:
- Không ư?
Ánh mắt Phó Hồng Tuyết sáng như mũi đao nhìn cô gái bên cạnh mình, lạnh lùng nói:
- Vị cô nương này không phải là Trác Ngọc Trinh, tuyệt đối không phải


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận