Thiên Nhai Lộ Vi Ương

Triển Chiêu lắc đầu, sau đó đột nhiên nghiêng người, hôn lên môi Bạch Ngọc Đường.



Rất nhiều năm sau, trong các tửu lâu trà tứ nơi Phủ Khai Phong, một đoạn truyền kỳ đương niên Cẩm Mao Thử độc sấm Trùng Tiêu Lâu, đã rất nhiều lần cất lên trong lời kể của các thuyết thư nhân. Kể rằng Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường anh hùng đảm lược, thông minh tuyệt đỉnh, thân thủ tuyệt vời, trí kế bách xuất, kể rằng hắn làm sao tài cao mật lớn, một người một kiếm, hào khí can vân, độc sấm Trùng Tiêu như vào chốn không người, hảo một nhân vật anh hùng! Kể một thôi một hồi, luôn luôn có thể khiến cả sảnh đường tung hô không ngớt.

Nhưng mà không ai biết được, sở vị anh hùng, hà đẳng thảm liệt (anh hùng trong lời kể, thảm liệt đến nhường nào).

Đánh một trận Tương Dương, phá Trùng Tiêu, thủ Minh đơn, cầm tặc thủ, bảo giang sơn, dần dần đều trở thành truyền kỳ trong miệng người đời. Nhưng thậm chí đã đến lúc này, Triển Chiêu vẫn bưng chén thuốc đứng trước cửa phòng mình, kinh ngạc bất động. Cho dù y biết, hắn vẫn còn sống, ngoan ngoãn nằm ở trên giường kia, nhu thuận nghe lời khó có được, không thượng thoan hạ khiêu mà khiến cho y rắc rối trăm bề, thế mà… Triển Chiêu chầm chậm nhắm mắt lại, có thể thấy rõ được thời khắc y chạy đến Trùng Tiêu Lâu, nhìn thấy bộ dạng thảm hại toàn thâm đẫm máu của con chuột bạch kia, nếu như y chậm một bước, chỉ cần một bước, hẳn nhìn thấy khi đó phải là thi thể của hắn rồi.

Triển Chiêu bỗng nhiên dùng sức siết chặt lấy chén thuốc, sắc mặt có phần trắng bệch, ngón tay vì dùng sức quá mức mà những huyết quản nhàn nhạt trên mu bàn tay cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Mèo con, ngươi sao lại không vào đây?” Cách một cánh cửa, người bên trong gọi vọng ra, thanh âm như trước mát lạnh nhu hòa, khí tức bình ổn, đã không còn là âm sắc suy yếu khi mới vừa trở về nữa. “Bên ngoài trời tối rồi.”


“Tới đây.” Triển Chiêu lấy lại tinh thần, bưng chén thuốc đẩy cửa vào, lại đưa một tay vòng lại đóng cửa, cước bộ nhẹ nhàng khoan thai mà bình ổn đi tới bên giường Bạch Ngọc Đường, nở một nụ cười ấm áp mềm mại với hắn, “Uống thuốc đi, Ngọc Đường.”

“Sao còn phải uống thuốc chớ.” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt đau khổ, từ đầu đến chân đều là không cam tâm tình nguyện.

Triển Chiêu múc một thìa thuốc, đưa đến bên môi tỉ mỉ thổi nguội rồi mới đưa lên miệng hắn, kiên trì dụ dỗ: “Là thuốc để bồi bổ căn nguyên, không đắng lắm đâu, uống nhanh đi.”

Bạch Ngọc Đường thờ dài thườn thượt, nhận mệnh há mồm uống thuốc.

Kỳ thực từ khi từ Tương Dương trở về cũng đã sắp bốn tháng rồi, thương tích của Bạch Ngọc Đường đã không còn gì đáng ngại, chỉ là đại gia lo lắng, lại bắt hắn phải dưỡng thêm một vài ngày. Nếu không phải mỗi ngày có Triển Chiêu làm bạn chiếu cố, Bạch Ngọc Đường đã chạy từ sớm. Đương sơ bị thương tuy rằng nghiêm trọng, nhưng may mà Trầm Tĩnh An gấp gáp bôn tẩu từ Kỳ Châu về mang theo Ngọc Tứ Hồn, vội vã giao tới cho bọn họ. Ngọc Tứ Hồn nghe nói là bảo vật trấn hồn định phách, đây vốn là vật mà năm đó Bạch Như Phong tìm về cho Nhu Nhu dưỡng bệnh, sau khi Triển Nhu bệnh mất, để kỷ niệm, Trầm Tĩnh An vẫn luôn mang theo bên người, không ngờ rằng lần này lại vừa vặn cứu lấy một mạng của Bạch Ngọc Đường. Công Tôn tiên sinh và Lô phu nhân sau khi xem qua, đều nói đây là một khối dược ngọc cực kỳ hiếm gặp, phi thường trân quý.

Uống thuốc xong, Triển Chiêu buông chén, nhét vào miệng Bạch Ngọc Đường mấy miếng mứt trái cây để giải đắng, sau đó tiếp tục ngồi ở bên giường, thần sắc chinh nhiên.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cầm tay Triển Chiêu, dịu dàng hỏi: “Mèo con, ngươi sao vậy? Có phải mệt lắm không? Mấy ngày nay cũng chưa nghỉ ngơi đầy đủ đi, qua trận này chúng ta đi Hãm Không Đảo nghỉ vài ngày, Ngũ gia bồi bổ cho ngươi.”


“Không có.” Triển Chiêu trấn định lại, cầm ngược lấy tay hắn, mi mục ôn nhu, “Chỉ là đang suy nghĩ một việc thôi. Chờ ngươi hồi phục hoàn toàn rồi, ta theo ngươi đến Hãm Không Đảo nghỉ ngơi một thời gian, hảo hảo bồi bồi ngươi.”

“Thật không!” Bạch Ngọc Đường mặt mày rạng rỡ, khó có được con mèo này không đem công vụ ra để từ chối hắn, nếu đi Hãm Không Đảo, chỉ còn không gian riêng của hai người, càng vừa lòng hắn đây.

Triển Chiêu không khỏi cười khẽ, mắng: “Con chuột ngốc, ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa.”

Bạch Ngọc Đường mặt mày hớn hở nói: “Mèo con, thực ra thương thế của ta đã ổn rồi, không tin chúng ta ra ngoài so kiếm thử đi.”

“Ta tin, không cần so. Nửa đêm rồi đấy, ngươi không ngủ, người ta cũng muốn nghỉ ngơi chứ, làm sao lại đi phá mọi người được.” Triển Chiêu giơ tay lên, thay hắn chỉnh lại mấy sợi tóc mái có chút tán loạn, bỗng nhiên trong đôi mắt lại hiện lên vẻ hoảng hốt sâu đậm. Đầu ngón tay y chầm chậm men theo đường nét gương mặt Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng mơn trớn mi mục của hắn. Một tướng mạo đẹp như xử nữ vậy, y lại từng nhìn thấy vẻ chật vật cùng thống khổ với máu tươi nhuộm đầy; một ánh mắt rực rỡ như vậy, phảng phất ngập đầy tinh quang, có lúc sắc bén, có khi ôn nhu, thiếu chút nữa, đã vĩnh viễn khép chặt, không mở ra được nữa…

Tay của Triển Chiêu dừng lại, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ đau đớn sâu sắc.

Bạch Ngọc Đường thấy y hành động khác thường, trong lòng biết chuyện lần này thật sự là chọc cho con mèo con này sợ đến hư tâm rồi, vẻ mặt không khỏi lộ ra một tia áy náy, nghiêng thân đem người trong lòng ôm vào ngực, ôn nhu an ủi: “Mèo con ngươi đừng lo lắng, ta đây không phải là không có chuyện gì sao. Ta sẽ không ly khai ngươi, ta còn chưa hảo hảo bồi ngươi mà. Ta còn rất nhiều chuyện muốn cùng làm với ngươi, còn rất nhiều nơi muốn cùng đi với ngươi nữa. Yên tâm, Mèo con ngốc này, Ngũ gia còn không nỡ bỏ lại một mình ngươi đâu…”


Triển Chiêu an tĩnh ở trong ngực hắn, không nói một lời.

“Mèo con…” Bạch Ngọc Đường buồn buồn nói, “Ngươi có phải giận ta nữa không. Lần sau ta sẽ không bao giờ một thân một mình đi liều mạng nữa, ngươi đừng oán ta, ta sợ mình không có bản lĩnh, lại hại ngươi chịu thương nữa… Ấy…”

Bạch Ngọc Đường một câu còn chưa nói hết, Triển Chiêu bỗng nhiên nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

“Mèo con, ngươi sao vậy?” Bạch Ngọc Đường đỡ bờ vai y, nhẹ giọng hỏi.

Triển Chiêu lắc đầu, sau đó đột nhiên nghiêng người, hôn lên môi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp, dịu dàng đáp lại y, vô cùng lưu luyến triền miên, dù sao có tiện nghi không chiếm vốn không phải là bản tính của Bạch Ngũ gia hắn. Triển Chiêu vẫn có điểm trúc trắc, nhưng rất ôn nhu, cũng rất chuyên chú, Bạch Ngọc Đường cười khẽ, Mèo con nhà mình từ trước đến nay da mặt cực mỏng, có thể làm được đến cỡ này đã là rất hiếm thấy.

Người trong lòng chủ động đầu hoài tống bão, Bạch Ngọc Đường nào có lý do không vui. Hắn bỗng nhiên phát lực, áp người trong lòng ngã xuống giường, sau đó chặn y lại, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng búng lên đầu mũi người trong lòng, ôn tồn cười nói: “Mèo con, đây cũng không thể trách ta được, là chính ngươi dụ dỗ Ngũ gia trước đó, sau cũng không được đánh người nha.”

Triển Chiêu hơi đỏ mặt vì thẹn, lại vẫn đưa tay ôm lấy Bạch Ngọc Đường, nhãn thần mềm mại mà kiên quyết.


Bạch Ngọc Đường chợt cảm thấy tim mình đập thình thịch, trên đời này còn cái quỷ gì khiến người ta mãn nguyện bằng ánh mặt ôn nhu và tư thái mãn nguyện của người mình yêu chứ. Hắn bỗng nhiên bật cười, sau đó cúi đầu hôn người dưới thân thật sâu, động tác thật mềm nhẹ chuyên chú, có chút cẩn cẩn dực dực, nhưng lại có một loại quý trọng làm đối phương động dung, như thể đối đãi với trân bảo quý giá nhất trên đời.

Màn che màu lam nhạt khoan thai buông xuống, che giấu xuân ý dạt dào. Giữa lúc dịu dàng mà kịch liệt triền miên đó, giữa những tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ không đè nén được, Triển Chiêu khó khăn quấn lấy cổ Bạch Ngọc Đường, giữa lúc đó, mơ hồ như có nước mắt rơi lên cổ y, y ghé vào tai hắn, cúi đầu nói ra lời trong lòng, “Ngọc Đường, sau này ngươi đừng… dọa ta nữa… Ta rất sợ ngươi lại đột nhiên biến mất… nếu như ngươi thật sự biến mất, không xuất hiện nữa… ta làm sao có dũng khí đối mặt…”

“Không đâu, ta vĩnh viễn sẽ không đột nhiên biến mất nữa. Dù cho đến cùng trời cuối đất, Ngọc Đường nhất định cũng sẽ đưa ngươi theo!”

Lời hẹn ước ôn nhu mà kiên định vang lên bên tai, kèm theo cảm thụ không phân rõ khổ sở hay vui thích, Triển Chiêu từ từ cười rộ lên, thanh âm ôn mềm tán đạm, giống như được vùi giữa tầng tầng sướng vui, lớp lớp đợi chờ: “Ngọc Đường, ngươi phải chờ ta a… Ta muốn cùng với ngươi, đi khắp muôn sông nghìn núi a…”

“Đương nhiên phải chờ, con mèo con đần nhà người còn thiếu Ngũ gia cả đời mà…”

Rất nhiều năm sau tháng sau, ở Kỳ Châu xa xôi, có người nhìn thấy trong phiến rừng sơ hoa an tín mộc nở rộ đẹp rực rỡ, có hai người mỉm cười đối ẩm thưởng rượu, lam y ôn nhuận, bạch y sái nhiên.

– hành – phong – chỉnh – lý – thu – tàng –

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui