"Bệ hạ, họa sư đã vẽ hai trăm bản, kế tiếp phải làm gì?" Thành quản khom lưng hỏi.
"Mỗi thành vệ binh mang một bức họa, đưa đến các gia đình trong thành, xem có ai nhận ra người trong bức họa hay không." Bây giờ chỉ có thể xới đất mà tìm, bọn họ sẽ ở đây tối đa năm ngày, trong năm ngày không có tin tức lời, liền lên đường.
Ai...
Nặc Kiệt vô lực lắc đầu, nhất định không có hi vọng, hắn không cố tình nguyền rủa, dù tiểu điện hạ khôi phục dung mạo người nọ, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu.
Hơn nữa, người chết ở Nam Giang chưa chắc là người trong thành, cũng chưa hẳn là người Mạn La đế quốc, cũng có thể là người quốc gia khác tới du ngoạn.
Ai...
Nặc Kiệt than thở lần nữa.
"Ngươi thở dài cái gì?" Mắt hạnh của Thiên Nguyệt Triệt nhảy lên, khó hiểu nhìn hắn, đúng là người quái dị.
"Tiểu điện hạ, nô tài thay ngài bất bình thôi." Nặc Kiệt lẩm bẩm.
"Vậy sao? Là chuyện gì khiến ngươi cảm thấy ta chịu oan ức?" Thiên Nguyệt Triệt không khỏi tò mò, Nặc Kiệt luôn có những ý nghĩ kì lạ, khiến mọi người buồn cười, đến tuổi này còn hồn nhiên ngây thơ như vậy, thực khác người.
"Nghĩ mà xem, tiểu điện hạ là người anh minh, tân tân khổ khổ khôi phục tướng mạo người chết, nếu thất bại trong gang tấc, không phải lãng phí thời gian của ngài sao?" Nặc Kiệt nói đúng sự thật, nhưng thực ra hắn muốn nói, chủ yếu là lãng phí thời gian du ngoạn của bọn họ, đã ở đây năm ngày, mà nơi này mới vượt qua thiên tai, đâu có chỗ để du ngoạn.
"Sẽ không." Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt: "Nặc Kiệt? Thi thể là thứ đáng được tôn kính, bởi vì nó là căn cứ duy nhất chứng tỏ một người từng sống trên thế giới này, cho nên, nó rất đáng giá."
Di?
Nặc Kiệt bắt đầu suy tư, mặc dù lời của tiểu điện hạ thường thường rất khó hiểu, nhưng lần này hắn có chút hiểu rõ, thi thể là căn cứ duy nhất chứng tỏ một người từng sống trên thế giới này sao?
Lúc tìm kiếm người trong bức họa, Thiên Nguyệt Thần sử dụng năm ngày ở Nam Giang tổ chức cho thành dân đào giếng, đưa nước vào, dù sao nước là nguồn gốc của sinh mệnh, sau đó trồng lương thực.
Vì y tự mình ra đồng, nên thành dân có động lực đặc biệt.
"Nặc Kiệt, đem mầm rau xanh tới đây." Tính cực nhất là Thiên Nguyệt Triệt, hắn đã đến tuổi này, cũng chưa từng thử qua, đương nhiên việc trồng trọt dễ dàng hấp dẫn hắn.
Hiện tại, hắn xăn ống quần, vén tay áo, đi chân trần trong bùn đất.
"Tiểu điện hạ, mầm rau đây." Nặc Kiệt chạy qua chạy lại giữa Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, mệt chết hắn: "Tiểu điện hạ, hố đất của ngài không thể trồng." Nặc Kiệt nói.
"Tại sao?" Hố đã đào tốt, sao không thể trồng, Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu.
"Tiểu điện hạ, hố đất ngài đào quá khô, mầm gieo xuống không thể đâm chồi, đầu tiên phải chọn đất màu mỡ, cho nó đầy đủ nước." Nặc Kiệt nói đạo lý.
"Nhìn không ra ngươi còn có đầu óc." Thiên Nguyệt Triệt nhìn Nặc Kiệt với cặp mắt khác xưa.
"Tiểu điện hạ, trong ngự hoa viên trồng nhiều hoa như vậy, tục ngữ nói, chưa thấy móng heo cũng từng ăn thịt heo mà." Nặc Kiệt đắc ý.
Nói gì chứ? Thiên Nguyệt Triệt thấy Nặc Kiệt đang đắc ý, không muốn làm hắn mất hứng: "Muốn nước rất đơn giản?" Thiên Nguyệt Triệt thả Tiểu Bạch từ chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư.
Tiểu Bạch toàn thân màu đen, mặc thêm một ngoại bào vàng nhạt.
"Tiểu Bạch, phun nước." Thiên Nguyệt Triệt ra lệnh một tiếng, Tiểu Bạch há miệng phun nước ra, một màn này khiến thành dân bên cạnh trợn mắt há mồm.
Hâm mộ chưa, Thiên Nguyệt Triệt dương dương tự đắc.
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần đi chân trần tới: "Nếu Tiểu Bạch sẵn dùng, vậy để nó tưới nước cho những thành dân khác. Nhân lực ít, đi xa lấy nước cũng rất bất tiện."
Thiên Nguyệt Triệt thấy ánh mắt chờ đợi của các thành dân, không nhẫn tâm cự tuyệt: "Phụ hoàng, ngươi chơi xấu ta, nước của Tiểu Bạch có hạn, ruộng đồng lớn như vậy, không đủ dùng."
"Không sao, ít nhất có thể giúp thành dân giảm bớt gánh nặng." Thiên Nguyệt Thần vừa nói vừa lấy mầm rau trong tay Nặc Kiệt, cúi người bỏ vào hố: "Thỉnh thoảng sống cuộc sống ở nông thôn cũng không tệ."
"Vậy khi chúng ta trở về, tạo một mảnh ruộng ở Mạn La các cũng được." Thiên Nguyệt Triệt phụ họa.
Hai người cùng trồng tiếp, không nói thêm gì nữa, hình ảnh này, ngay cả Nặc Kiệt cũng cảm thấy ấm áp.
Năm ngày sau, không có một chút tin tức về những bức họa đã phát ra, lộ trình tới hiệp hội ma pháp không thể trì hoãn được nữa, Thiên Nguyệt Thần quyết định lên đường.
Rời khỏi Nam Giang thành gần nửa tháng, bọn họ đến Hán Lệ thành, Hán Lệ thành là thành trấn cuối cùng trên đường tới hiệp hội ma pháp, nói cách khác, qua Hán Lệ thành sẽ bước chân vào lãnh địa của hiệp hội ma pháp, mảnh đất kia không thuộc về bất kì quốc gia nào, hiển nhiên cũng không thuộc về Mạn La đế quốc.
Ánh mặt trời rực rỡ, mã xa chạy giữa núi rừng, bởi vì khí trời rất tốt, Thiên Nguyệt Triệt đề nghị nghỉ ngơi trên đường.
"Phụ hoàng, chúng ta đi săn thú, để Nặc Kiệt và minh vệ nhóm lựa, xem ai săn được nhiều thú hơn." Thiên Nguyệt Triệt đề nghị, khí trời như vậy, săn thú là trò tiêu khiển tốt nhất, huống chi từ khi ra khỏi hoàng cung tới nay, chưa từng thoải mái chơi đùa một lần.
"Triệt nhi đang hạ chiến thư với ta" Thiên Nguyệt Thần buồn cười nhìn hắn.
"Vậy phụ hoàng có dám nhận chiến thư không?" Thiên Nguyệt Triệt không phủ nhận: "Phụ hoàng cứ tùy ý chọn một người, ta và Đàn Thành là được."
Thiên Nguyệt Thần nhún vai: "Tiếp nhận, ta và Minh Nhất, nhường ngươi một khắc, thế nào?"
"Phụ hoàng, ngươi nói khoác mà không biết ngượng, bổn điện cần gì ngươi phải nhường." Thiên Nguyệt Triệt xoay người tới cạnh ngựa: "Đàn Thành, chúng ta đi."
"Vâng." Đàn Thành nhảy lên, hai người giục ngựa đi.
"Tự tin như vậy?" Thiên Nguyệt Thần cũng không khách khí, lên ngựa theo sát, Minh Nhất hiển nhiên đi theo Thiên Nguyệt Thần.
Nặc Kiệt dẫn ba minh vệ khác nhóm lửa nấu nước.
"Chủ tử biết săn thú sao?" Đàn Thành khó hiểu hỏi, hắn chưa từng thấy chủ tử săn thú.
"Không biết, nhưng chỉ cần đem cung tên cắm vào thân động vật là được mà?" Thiên Nguyệt Triệt nói, chuyện đơn giản như vậy đâu cần học.
Nghe lời Thiên Nguyệt Triệt, suýt nữa Đàn Thành ngã ngựa: "Chủ tử, cái này không giống, động vật di chuyển, đâu chờ ngài tới bắn."
"Vậy sao?" Thiên Nguyệt Triệt không tiếp tục trả lời, đột nhiên, trong bụi cỏ truyền đến thanh âm nho nhỏ, Thiên Nguyệt Triệt cầm cung tên nhắm ngay mục tiêu, cho đến khi vật trốn trong bụi cỏ từ từ lộ ra: "Đây là động vật gì?"
Được rồi, Thiên Nguyệt Triệt thừa nhận trừ lão hổ, lang, hồ ly, báo, những động vật tương đối nổi danh, thì có một số động vật hắn thật sự không nhận ra, tỷ như vật trước mắt.
"Gà núi." Đàn Thành đáp.
Hưu...
Đàn Thành vừa dứt lời, mũi tên trong tay Thiên Nguyệt Triệt đã bắn ra, mặc dù nhanh, nhưng không bằng tốc độ của gà núi, gà núi sống tại đây, hiển nhiên đã quen thợ săn, mà Thiên Nguyệt Triệt là lần đầu tiên săn thú, dù nhắm ngay mục tiêu cũng khó mà thành công.
"Ngay cả gà núi cũng láo xược như vậy." Thiên Nguyệt Triệt không tin, gà núi cũng dám khi dễ hắn.
"Chủ tử... ." Đàn Thành vừa định mở miệng, liền bị Thiên Nguyệt Triệt ngăn cản: "Đứng nhìn, ta không tin chỉ một con gà núi nho nhỏ, ta cũng không đối phó được, này...."
Thiên Nguyệt Triệt cưỡi ngựa đuổi theo.
"Chủ tử." Đàn Thành vội vàng giục ngựa, thấy Thiên Nguyệt Triệt dừng lại trước một gian nhà cỏ: "Chủ tử, sao vậy?"
Thiên Nguyệt Triệt không quay đầu lại: "Ta thấy gà núi trốn vào nhà cỏ, ngươi nói, có phải gà ở núi này được người nuôi hay không?" Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ.
Nếu bây giờ trời rất nóng, Đàn Thành sẽ tin rằng mình đổ mồ hôi vì thời tiết, từ lúc nào chủ tử trở nên hài hước như vậy?
"Đi, vào xem." Săn thú thật tiêu hao thể lực, mới một lát, Thiên Nguyệt Triệt đã khát nước.
Hai người một trước một sau đi vào, bên ngoài nhà cỏ là hàng rào bằng nhánh cây, bên trong có một vườn rau, hai người tới cửa, "Cốc cốc" gõ mấy tiếng, không thấy ai ra mở.
"Chủ tử, hình như không có người." Đàn Thành mở miệng.
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: "Nếu không người, chúng ta đi thôi." Song, vừa xoay người thì nghe "Lạc" một tiếng, nhà cỏ không khóa cửa, gõ mấy cái liền mở ra.
"Vào xem." Thiên Nguyệt Triệt bước vào trước tiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...