Thiên Nguyệt Chi Mị

"Đều nói lời đồn luôn có ba phần suy đoán, ngươi biết rất nhiều." Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt mang theo toan tính, trêu ghẹo nhìn Địch Trạch.

"Ha ha..." Địch Trạch cười lớn, "Bởi vì tại hạ cũng họ Nhĩ Đặc Lãng."

Nếu như không tự chủ mạnh, Thiên Nguyệt Triệt tin rằng trà hắn vừa uống vào nhất định sẽ phun ra, nam tử này thật sự thú vị.

"Ngươi đang làm phản sao?" Thiên Nguyệt Triệt vừa nhìn lôi đài, vừa tán gẫu với Địch Trạch, mà tình huống trên lôi đài ngoài dự đoán của mọi người.

Ma pháp sư quen dùng ma pháp, đột nhiên bị cấm ma pháp, nên không chiếm bao nhiêu ưu thế, mà Tệ Cự thân là chú kiếm sư dựa vào bản thân kiếm cơm, đừng thấy hắn bộ dáng nho nhã, kỳ thật khí lực rất lớn.

"Làm phản? Lời này của công tử sai mười phần, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực không thừa nhận ta và hắn cùng một tổ, mặc dù chúng ta cùng một tổ, hơn nữa …" Ánh mắt Địch Trạch ngưng tụ, "Mộc Thực sẽ không đánh nếu không nắm chắc trận chiến, nhưng..." Địch Trạch cười hì hì, "Tệ Cự chịu đánh cũng là ngoài suy đoán của ta, không tệ... Không tệ..., Đấu pháp không muốn sống cũng là một cách hay."

Đúng là một người mâu thuẫn, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm.

Đột nhiên một đạo quang chiếu tới, mắt trái của Thiên Nguyệt Triệt nhíu lại, tay trái nhanh chóng lấy chiếc đũa trong ống trúc, bắn ra.

Tất cả mọi người say mê trong cao trào nên không chú ý, ngân châm cắm vào chiếc đũa, chiếc đũa cắm vào cộc gỗ bên trái Thiên Nguyệt Triệt.

Thủ pháp nhanh đến mức chỉ có cao thủ mới thấy được.

Tầm mắt sắc bén nhìn về phía bàn Thiên Nguyệt Triệt, nhưng không dừng lại trên người Thiên Nguyệt Triệt, mà dừng lại trên người Địch Trạch.

Địch Trạch thở dài, ủ rũ tiếp nhận ánh mắt căm thù của đối phương, bất đắc dĩ mở miệng với Thiên Nguyệt Triệt: "Công tử đang giúp người hoàn thành tâm nguyện sao?"

Nghe khẩu khí của hắn có chút buồn cười, Thiên Nguyệt Triệt thú vị nói: "Đúng vậy."

Rầm rầm rầm... Tiếng dày dẫm lên nền nhà vang dội, nam nhân vóc người thập phần cao lớn, một thân quân trang càng khiến hắn nổi bật bất phàm, nói thật, bộ dáng của nam nhân phi thường vừa mắt, không phải gầy yếu, mà khôi ngô vô cùng.

Về điểm này rất giống Địch Trạch, hai người, dù là thân hình hay tướng mạo đều có bảy phần giống nhau.

"Huynh đệ của ngươi?" Thiên Nguyệt Triệt mở miệng.


"Đại ca." Địch Trạch mở miệng, người tới không phải ai khác, chính là đại ca của Địch Trạch – Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực.

Sắc mặt vốn xanh đen của Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực lúc nhìn đến Thiên Nguyệt Triệt thì tươi tỉnh, đối với tiếng gọi của Địch Trạch căn bản là mắt điếc tai ngơ, đôi mắt mang theo dục vọng nhìn Thiên Nguyệt Triệt, "Bằng hữu của ngươi?"

Mặc dù hỏi Địch Trạch, nhưng ánh mắt chưa từng rời Thiên Nguyệt Triệt.

"Không phải." Địch Trạch trả lời không chút do dự, "Vừa rồi tiểu đệ thấy hắn không có chỗ ngồi, liền mời tới đây, lúc này vừa mới biết."

Thái độ của Địch Trạch đối với Mộc Thực, cùng thái độ lúc nãy giống như hai người khác nhau, hình tượng lúc này mười phần là đệ đệ ngoan ngoãn, thấy vậy Liệt La Đặc trợn mắt hốc mồm, mặc dù như thế, vẻ thèm muốn của Mộc Thực đối với Thiên Nguyệt Triệt, hắn cũng không sơ sẩy, nam tử này...

"Hóa ra là vậy, cũng coi như quen biết, nhị đệ dùng những thứ này chiêu đãi bằng hữu sao." Mộc Thực gọi thị giả đưa lên chút rượu và thức ăn, cùng Thiên Nguyệt Triệt nhiệt tình hàn huyên, "Không biết công tử xưng hô thế nào?"

Thiên Nguyệt Triệt cũng ôn văn nhĩ nhã nói: "Họ Xa, tên Nguyệt Thiên." Thanh âm của Thiên Nguyệt Triệt rất nhẹ nhàng, có cảm giác say lòng người, thấy vậy, Địch Trạch có chút sửng sốt.

Nghĩ thầm, thiếu niên này không đơn giản, vừa rồi còn có bộ dáng hồ ly, lúc này biến thành tiểu bạch thỏ, cái này không biết ai thành con ba ba trong hũ của ai.

Thiên Nguyệt Triệt hoàn lễ, Mộc Thực lại cảm thấy phong tình vạn chủng.

Thiếu niên này không chỉ có dáng vẻ tuyệt thế, mà ngay cả thanh âm cũng động lòng như vậy, chỉ nghĩ tới Mộc Thực đã kiềm nén không được vội vàng.

"Xa Nguyệt Thiên." Mộc Thật suy nghĩ cái tên này: "Hình như đế đô không có người họ Xa, công tử là người bên ngoài tới?" Tuyệt thế mỹ nhân như vậy chưa từng thấy ở đế đô, cái này Mộc Thực càng thêm xác định Thiên Nguyệt Triệt là du khách ngoại lai, nhìn Thiên Nguyệt Triệt một thân y phục đẹp đẽ quý giá, hẳn cũng là quý tộc.

Địch Trạch chăm chú ăn, nhìn tuồng vui, Đàn Thành diện vô biểu tình đứng ở chỗ tối, tâm vô tạp niệm tùy cơ mà động, Liệt La Đặc thỉnh thoảng lại nghĩ, nam tử này cách cái chết không xa.

Đồ thuộc về nam nhân kia mà cũng dám tơ tưởng, mặc dù chủ tử nhà hắn không phải đồ vật, nhưng trong mắt nam nhân kia, chủ tử chính là vật sở hữu của y.

Ai...

Đầu năm nay, người không biết tự lượng sức mình quá nhiều.

Mà trên lôi đài, Tệ Cự dùng hết toàn lực, vẫn bị đánh xuống, Mộc Thực ngồi ở đây, Thiên Nguyệt Triệt càng không thể nhúng tay, cho dù biết ma pháp sư kia âm thầm dùng ma pháp, nhưng trò chơi vốn có chủ thì cũng có khách chơi cho hết thời gian.


Dù biết ma pháp sư dùng ma pháp, e rằng không có người dám nói.

Tiếng vỗ tay như sấm vang bên tai, mọi người đang ngồi đều đứng lên, Thiên Nguyệt Triệt cũng cảm thấy có chút thú vị.

Tệ Cự bị đánh đến nỗi cả người là máu, lảo đảo đứng lên, run rẩy đi lên lầu hai, đám người tự động nhượng một con đường, phàm là nơi hắn đi qua đều lưu lại vết máu.

Hắn lết từng bước từng bước đất, sau đó dừng lại trước bàn Thiên Nguyệt Triệt, thở dốc quỳ trên mặt đất, "Tử tước đại nhân, van cầu ngài, tha cho đệ đệ của ta, bao nhiêu tiền ta làm trâu làm ngựa cũng trả lại cho ngài, van cầu ngài."

Tay đầy máu kéo ống quần Mộc Thực, bị Mộc Thực một cước đá văng ra, lực đạo kia nói có bao nhiêu nặng thì có bấy nhiêu, thân thể cao lớn đột nhiên đứng lên, "Rác rưới, cút ngay, làm trâu làm ngựa? Trong phủ bản tước thiếu trâu ngựa sao?"

Tệ Cự bị đá té trên mặt đất, nhưng vẫn khẩn cầu nam tử nắm giữ số phận hắn.

Một màn này khiến ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt tối sầm lại, bao nhiêu năm trước cũng có một người như vậy, đau khổ khẩn cầu cô nhi viện không mang mình đi.

Hắn nói đệ đệ của ta không phải cô nhi, nó còn có ta, còn có ta chăm sóc.

Ngay sau đó hô hấp có chút dồn dập.

"Chủ tử." Liệt La Đặc quan sát Thiên Nguyệt Triệt thay đổi hơi thở, lo lắng gọi.

Thiên Nguyệt Triệt đưa tay ngăn trở Liệt La Đặc, "Không sao." Sau đó đứng lên, ánh mắt lãnh ngạo nhìn xuống nam tử quỳ lạy trên mặt đất, ở nơi đó, ca ca cũng từng dùng nét mặt như vậy khẩn cầu người khác.

Khi đó hắn liền thề, có một ngày hắn bắt tất cả những người từng khi dễ bọn hắn quỳ lạy trước mặt hắn, cho nên được lão đầu tử mang đi, lúc trở lại bổn gia kia, hắn trả thù tất cả bọn họ.

Một người cũng không bỏ qua, bao gồm cả nam tử sinh ra hắn.

"Bẩn muốn chết." Một câu lạnh nhạt mà vô tình, cắt đứt lời cầu xin của nam tử.

Nam tử ngẩng đầu, sững sờ, hắn biết thiếu niên này, chính là thiếu niên lúc trước mua đi mã não La Hán.


"Xin lỗi, khiến Xa công tử mất nhã hứng." Mộc Thực mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn Tệ Cự, sau đó nét mặt ôn nhu chuyển hướng Thiên Nguyệt Triệt: "Công tử mới tới nơi này, nhất định có nhiều nơi chưa đến, nếu như không chê, bổn tước dẫn đường cho công tử, được không?"

Mắt hạnh của Thiên Nguyệt Triệt nhảy lên, "Không sao, bổn công tử muốn đi Dục Hương lâu, nghe nói hôm nay Dục Hương lâu đấu giá, món hàng dường như không tệ."

"Này..." Mộc Thực hơi nhíu mày, ánh mắt đánh giá Thiên Nguyệt Triệt một lần nữa, tựa hồ đang tự hỏi hai chuyện này có liên quan đến nhau?

Thiên Nguyệt Triệt nghênh hướng ánh mắt của hắn, "Chuyện này bên ngoài xôn xao, công tử không biết cũng khó? Như vậy cũng tốt, nam nhân luôn có hứng thú, chúng ta cùng nhau đến xem?"

Nếu như không phải khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt quá xa lạ, chắc chắn Mộc Thực sẽ cho rằng hắn có dụng ý khác, mà nhìn nét mặt Thiên Nguyệt Triệt, Mộc Thực nghĩ thầm người này có biết thân phận của mình hay không, nếu biết, hẳn không nói thẳng chuyện này trước mặt mình.

Cân nhắc, Mộc Thật đáp ứng, cho nên đoàn người hướng tới Dục Hương lâu, mà Tệ Cự bị đánh trọng thương chỉ có thể lê bước đuổi theo.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----

Dục Hương lâu

Những người biết chuyện này đã ngồi bên trong chờ buổi đấu giá, đệ đệ của Tệ Cự thật sự xinh đẹp, nếu không e sợ luật pháp, hẳn là sớm có người tới cướp.

Hơn nữa đệ đệ của hắn cũng thông minh, nếu không phải vì chuyện kiếm sĩ, sẽ không rơi vào bước đường này.

Thiếu niên một thân y phục như ẩn như hiện, người định lực kém nhìn thấy, chắc chắn máu mũi chảy ròng.

Cũng không thể trách người ta định lực kém, thật sự là ăn mặc quá hở hang, cơ hồ là trong suốt, hai điểm hồng anh trước ngực, chỗ thần bí dưới hạ thân cũng lộ ra.

"Thật là một hài tử xinh đẹp." Thiên Nguyệt Triệt tán dương.

"So với phong hoa nguyệt mạo của công tử, không đáng được nhắc tới." Mộc Thực lập tức phụ họa, "Nếu như công tử thích, bổn tước tặng tiểu tử kia cho công tử, được không?"

"Tặng?" Thiên Nguyệt Triệt nghi hoặc nói, "Không phải đấu giá sao? Chẳng lẽ để công tử hao tài vì ta?"

"Ha ha... Đương nhiên không phải, ca ca của tiểu tử này thiếu nợ bổn tước, dùng đệ đệ gán nợ, một tháng hạn định, hôm này là kỳ hạn một tháng, bây giờ tiểu tử này đã là của bổn tước." Nếu như không phải bây giờ có mục tiêu tốt hơn, Mộc Thực cũng không bỏ qua tiểu tử xinh đẹp kia.

"Hài tử xinh đẹp như vậy, công tử không thích?" Thiên Nguyệt Triệt trêu đùa.

"Hàng hóa chỉ là hàng hóa." Thanh âm của Mộc Thực đầy khinh thường, hắn coi trọng tiểu tử kia, nhưng tiểu tử kia rất hoang dã, cho nên hắn muốn giày vò.

Đang tán gẫu, cuộc đấu giá đã bắt đầu, hóa ra từ tám năm trước Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đến Sắc Vi đế quốc, chuyện long dương giữa nam nhân với nam nhân bắt đầu lưu hành.


Đặc biệt trong giới quý tộc, chuyện chơi nam sủng càng là chuyện thường xảy ra.

"SHIT, các ngươi xem lão tử là hàng hóa sao?" Thiếu niên bị trói tay chân chửi ầm lên.

Nhưng thanh âm của hắn bị tiếng ồn ào lấn át.

Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, nếu như vừa rồi hắn không nghe lầm, đó là từ SHIT, đây là câu nói trên địa cầu, tại sao thiếu niên này?

"Các ngươi, bọn khốn kiếp kia, các ngươi bức người quá đáng, các ngươi không chết tử tế được."

"Rác rưới, đầu heo, mau cởi trói cho tiểu gia, lũ quý tộc bại hoại, ta chửi con mẹ nó cả nhà các ngươi."

Bất kể thiếu niên nhục mạ thế nào, giá tiền khởi điểm là 200 kim tệ, cái giá chưa bao giờ có của nam sủng, nhưng đế đô Mạn La giàu có vượt qua sự tưởng tượng của người thường, 200 kim tệ là cái gì.

Thiên Nguyệt Triệt giơ tấm bảng lên, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại, an tĩnh không phải vì tấm bảng của Thiên Nguyệt Triệt, mà là mọi người phát hiện nơi này còn có một thiếu niên xinh đẹp xuất trần.

"500 kim tệ." Thiên Nguyệt Triệt cười, không để ý tới ánh mắt của mọi người, mở miệng nói.

500 kim tệ? Thật đúng là vung tiền, vì một thiếu niên như vậy, Địch Trạch lắc đầu, không đáng.

Hai lúa, nhìn nét mặt Địch Trạch, Liệt La Đặc cười nhạo, 500 kim tệ là cái gì, ban đầu chủ tử nói ngọc sư tử không tệ, nam nhân kia bỏ hơn trăm vạn kim tệ mua về, nó bằng ngân khố một năm của một nước nhỏ a.

Biết Liệt La Đặc cười nhạo mình, Địch Trạch cũng không để ý, nhưng hắn khẳng định một việc, người tên Xa Nguyệt Thiên này không đơn giản.

"600 kim tệ."

...

"1000 kim tệ." Mộc Thực ra giá.

Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, sao hắn ra giá, là định tặng mình hay cố ý ra giá?

"1500 kim tệ." Một thanh âm trầm thấp mang theo không vui vang lên, thanh âm này? Thiên Nguyệt Triệt giật nảy một cái, thanh âm này hàng ngày nghe, hàng đêm nghe, chẳng lẽ nghe không ra.

Nhưng sao y lại tới?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui