Thiên Nguyệt Chi Mị

Tiểu Nhạc thấy Tiểu Bạch nhìn chăm chú như vậy, cho là có vật gì cũng vươn đầu ra xem.

A...

Tiếng thét chói tai cắt trời đêm, chỉ vì chỗ cổ heo đang không ngừng chảy máu, từ màu máu còn có thể thấy được, đây là máu tươi.

"Người nào?" Địch nhân theo nơi thanh âm phát ra lập tức chạy tới.

Tiểu Bạch kéo tay Tiểu Nhạc vội vàng chạy về, lại bị một nam tử khác cản đường.

Hai nam tử đầu tiên là sửng sốt, không ngờ có thứ kỳ quái như vậy, Tiểu Bạch đem Tiểu Nhạc che ở phía sau, mấy năm nay ăn nhiều, nó sắp mập bằng Nặc Kiệt.

"Làm sao bây giờ?" Một nam tử hỏi nam tử kia.

"Bắt bọn nó để chủ nhân định đoạt." Dù sao thứ trắng trắng phì phì kia có chút kỳ quái.

Tiểu Nhạc sợ trốn sau lưng Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch không biết trời cao đất rộng hiển nhiên không đem hai người kia đặt vào mắt, ngay sau đó hai người xông tới.

Tiểu Bạch kéo Tiểu Nhạc trốn qua một bên, không còn cách nào vì nó thiếu hụt kinh nghiệm tác chiến, trong miệng nhả ra mưa đá lạnh như băng, mưa đá từng lớp từng lớp cuồn cuộn không dứt, hai nam tử vội vàng né tránh, Tiểu Bạch mượn cơ hội lôi kéo Tiểu Nhạc chạy trốn.

"Đuổi theo." Xem ra vật này không đơn giản, như vậy càng không thể để cho nó chạy, khi bọn hắn đuổi theo Tiểu Bạch vàTiểu Nhạc đi tới một hậu viện thì dừng lại.

"Làm sao bây giờ?" Một nam tử hỏi, hóa ra Tiểu Bạch và Tiểu Nhạc chạy đến cửa sau của từ đường.

"Đi báo cho chủ tử, ta ở chỗ này coi chừng." Nam tử kia tỉnh táo nói.

Nghĩa trang


Tu, minh vệ, Thủ Điện Đồng len lén đi theo nhóm người, nghĩa trang là một tòa nhà hoang phế rất nhỏ, đi vào bên trong mới phát hiện đều là người chết, theo lời giải thích của Tiểu Nhạc, nơi này đều là người chết từ lúc trước, nhưng thật kỳ quái, tại sao những thi thể người chết kia đều khô quắt.

Thật sự không tầm thường, giống như bị thứ gì đó hút cạn máu.

Đi theo nhóm người kia vào phòng, phòng ở đây giống như những gian phòng bình thường, kỳ quái chính là đi vào lại không thấy bóng dáng người nào.

Tu cùng minh vệ dò xét chung quanh một phen, lại bị một động tác lơ đãng của Thủ Điện Đồng tìm được cơ quan.

Thủ Điện Đồng thích đồ đẹp, thấy bên này treo y phục tơ lụa mềm mại, hiển nhiên cầm lên xem xét.

Phanh... Một cửa ngầm cứ như vậy xuất hiện trước mắt bọn hắn.

"Đi xem một chút." Tu tỉnh táo nói, dẫn đầu đi vào mật đạo, minh vệ cùng Thủ Điện Đồng đuổi theo phía sau, mật đạo không nhỏ, rất rộng rãi, ít nhất ba người có thể sóng vai mà đi.

Mật đạo cũng không tối, dọc đường đều có ánh nến, chắc là vì vừa rồi được những người kia thắp lên, dọc theo mật đạo xuất hiện phân nhánh, có chút khó khăn .

"Đi đường này." Thủ Điện Đồng chỉ vào con đường bên trái.

Tu không giải thích được hỏi nàng: "Sao lại xác định như thế?"

Thủ Điện Đồng khinh thường nhìn hắn, mặc dù bộ xương khô không có con ngươi, nhưng lại làm cho người ta cảm giác như thế: "Ta dù gì cũng là quỷ 300 tuổi, nơi này vừa mới có hơi thở người chết thổi qua, chẳng lẽ quỷ cấp cao như ta không nhận thấy được sao?"

Giọng nói kiêu ngạo, rõ ràng rất giống giọng Thiên Nguyệt Triệt, Tu chỉ có thể nghe theo, ai kêu người ta là quỷ cấp cao?

Dựa theo Thủ Điện Đồng nói, đi dọc theo đường bên trái, đi thật lâu, đột nhiên vách tường bắt đầu biến hóa, con đường vốn rộng rãi đột nhiên chật hẹp, vách tường hai bên không ngừng dịch lại giữa.

Nguy rồi, không biết đã chạm vào chốt mở nào, Tu thầm nghĩ, đồng thời dưới chân tăng nhanh bước tiến, ba người liều mạng chạy, vách tường phía sau cũng không ngừng áp sát vào.


Phía trước lại xuất hiện phân nhánh.

Có chuyện gì chứ?

Thấy vách tường sắp áp sát bọn họ, đường phía trước lại không biết lựa chọn thế nào, dưới tình thế cấp bách, đại não người luôn chậm hơn phản ứng thân thể.

Thân thể tự nhiên hướng phía bên phải đường chạy đi.

Phanh...

Thanh âm vang dội truyền ra, ba người bị giam vào một gian nhà đá, bốn phía mờ mờ.

"Ta nói quỷ cấp cao, cái này gọi là hơi thở người chết sao?" Thân thiện hữu hảo cười nhìn Thủ Điện Đồng.

"Hừ." Thủ Điện Đồng hừ lạnh, không nhìn vẻ mặt đầy tiếu ý của Tu, trên thực tế là Thủ Điện Đồng thẹn thùng, tay xương khô gõ gõ thạch bích, ý đồ tìm cách rời đi.

Mọi nơi đóng chặt, không có dấu vết mật thất, căn bản không có lối ra, Tu thở dài, có thể phải chết ở chỗ này.

Chẳng qua là... Đụng đụng...

Bọn họ nghe được thanh âm, ba người lắc đầu, không phải là bọn họ truyền ra, như vậy?

Mắt Tu nhất thời sáng lên, dựa theo nơi thanh âm mới truyền đến, gõ mấy tiếng, một lát sau, bên kia lại truyền đến tiếng gõ thạch bích.

Nói cách khác hai bên do thạch bích ngăn cách, cách vách có người?


"Tránh ra." Tu ý bảo minh vệ cùng Thủ Điện Đồng tránh ra một chút, tự mình phát động nội lực đánh về phía thạch bích, nhưng tiếng va chạm chỉ càng thêm mãnh liệt, thạch bích không chút động đậy.

"Đầu lĩnh, ta tới giúp ngươi." Minh vệ hợp lực, đem nội lực truyền vào người Tu.

Tu gật đầu, tiếp tục phát động, nhưng vẫn thất bại, Tu không tiếp tục lần ba.

"Thạch bích này cứng như sắt, không thể dùng nội lực để phá huỷ." Tu lắc đầu, ngăn cản minh vệ tiếp tục.

Song bọn họ mới vừa vặn dừng lại, đã nghe "Lạc" một tiếng, nguyên lai là thạch bích di động .

Tiếp theo hai bên nhận diện nhau, đều có chút sửng sốt, thế nào cũng không ngờ sẽ gặp nhau.

"Tiểu Bạch?" Đầu tiên lên tiếng chính là Thủ Điện Đồng, kích động tiến lên ôm lấy nó: "Sao ngươi lại ở chỗ này." Ô ô ô... Thủ Điện Đồng vô cùng cảm động nhìn Tiểu Bạch, là Tiểu Bạch cứu nàng một mạng.

Tiểu Bạch xấu hổ cười cười: "Tiểu... Nhạc... Nói." Bởi vì câu nói quá dài, nó giải thích được phải cố hết sức, cho nên để Tiểu Nhạc mở miệng.

Tiểu Nhạc vẫn còn bội phục bản lĩnh của Tiểu Bạch, lúc này thấy Tu mới hoàn hồn, nói tiếp: "Sau khi ta và Tiểu Bạch rời khỏi, trên đường về nhà lạc đường, kết quả đụng phải hai nam tử, bọn họ đang giết heo... Ách... Lấy máu heo, bọn ta bị bọn họ phát hiện, sau đó Tiểu Bạch mang theo ta chạy trốn, bọn ta chạy vào từ đường, không biết thế nào xông vào một gian phòng, sau đó đến nơi này, tiếp theo Tiểu Bạch gõ đông gõ tây, gõ gõ thì nghe thanh âm của các ngươi."

Cái gì?

Nhưng bây giờ không phải là lúc buồn bực: "Bọn ta nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đã."

Phỉ Bỉ Na thành

"Bệ hạ." Thành chủ Phỉ Bỉ Na thành là một trung niên nam tử vóc người mập mạp, vẻ mặt hòa khí nhìn Thiên Nguyệt Thần.

"Trong vòng nửa tháng lập danh sách những người mua hồng tửu của Hồng Diệp thôn, đồng thời cách ly bọn họ, phong tỏa cửa thành, không có lệnh của trẫm, nghiêm cấm người xuất nhập." Thiên Nguyệt Thần vừa vào đại sảnh phủ thành chủ, trực tiếp mở miệng, thanh âm lạnh lùng mang theo uy nghiêm trời sinh.

"Vâng." Thành chủ lập tức đi thi hành mệnh lệnh.

Rời đi phủ thành chủ, Thiên Nguyệt Triệt còn có chút nghi ngờ.


"Đang nghĩ gì?" Nhìn tiểu đông tây yên lặng ngồi trong lòng, Thiên Nguyệt Thần ôn nhu hỏi.

"Người này cảm giác thật giống như... Thật giống như... ." Không, không thể nào, Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, có thể là mình nghĩ nhiều.

"Giống như ảnh vệ báo cáo chuyện ôn dịch?" Thiên Nguyệt Thần cúi đầu nhìn hắn.

Ách? Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, khó có thể chấp nhận? Nhưng bộ dáng của bọn họ, còn thêm thanh âm, lại khác biệt nhiều như vậy a.

"Mỗi một minh vệ đều có chỗ lợi hại khác nhau, Tu hiểu rõ ngũ hành phong thủy, mà hắn gọi là Vô, có thể tự do thay đổi thân hình." Thiên Nguyệt Thần giải thích.

"Nói cách khác hắn có thể cải biến thành phụ hoàng, hoặc là bộ dáng của ta?" Nghĩ đến người này biến thành bộ dáng của phụ hoàng, Thiên Nguyệt Triệt run run, không thể nào? Hắn không muốn.

"Uh, có thể." Thiên Nguyệt Thần xoa đầu của hắn: "Nhưng hắn sẽ không."

Đây là sự tín nhiệm của Thiên Nguyệt Thần đối với thuộc hạ.

Mấy người giục ngựa dựa theo hành trình Thiên Nguyệt Triệt theo dõi hắc y nhân đi tới vách đứng dưới đập chứa nước.

Vách đứng vạn trượng ngay trước mắt, chuyến này chỉ có bốn người tới, có Lôi Lợi Tư chưa khôi phục công lực, Nặc Kiệt, Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt.

Với công lực của Thiên Nguyệt Thần, muốn dẫn bốn người đi lên vách đứng cũng không khó, nhưng sắc mặt Lôi Lợi Tư rất khó coi, đương nhiên chuyện này đối với người thân là quan chấp pháp của Thần tộc mà nói, là chuyện thật mất mặt.

Lên vách đứng, mấy người đi thẳng tới đường nhỏ thông đến Hồng Diệp thôn.

"Bổn điện hạ không rõ, ban đầu ngươi có thể một mình dễ dàng lên vách đứng, thế mà còn bị người nam nhân kia chém đứt cánh tay." Thiên Nguyệt Triệt trêu chọc nói.

Lôi Lợi Tư sắc mặt lúc trắng lúc xanh: "Tiểu điện hạ thấy tự nhiên sẽ biết."

Làm quan chấp pháp của Thần tộc, niềm kiêu ngạo của hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận tài nghệ của mình không bằng người. Mà trước mắt hắn chỉ là hài tử mới mười ba tuổi, hắn cũng không hiểu, tại sao cảm giác thiếu niên này có tư cách kiêu ngạo? Hơn nữa, sâu trong linh hồn thiếu niên có một cỗ lực lượng khiến hắn rất quen thuộc.

Chẳng lẽ là vì thiếu niên này từng cứu hắn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui