【“Xem đi! Hạ Tiểu Bạch, mày cho rằng mày đã để đoạn tình đầu đau khổ kia ra đi rồi sao? Đứa ngốc! Nhìn xem đi! Người mà mày từ mười năm trước cùng người yêu bây giờ của mày, thật ra là một người đấy!”】
※※※
Buổi tối, Mộ Nghịch Hắc đến trường học gặp tôi.
Cúp điện thoại, tôi thay áo lông cao cổ, khoắc thêm một cái ao khoác bên ngoài, mặc quần thể dục, đi giày vải xuống lầu.
Khi ra khỏi ký túc xá, anh đang tựa vào trước xe hút thuốc. Cúi đầu xuống, tay ấn thái dương, trong dáng điệu hoàn toàn mệt mỏi, lúc này ẩn ẩn lộ ra vài phần ủ rũ.
Cách hơi lạnh bóng đêm, nhìn anh như vậy, trong trái tim tôi dường như bị người ta ném cho một hòn đá nhỏ, sóng lăn tăn một vòng một vòng lan ra, đâm đến vách tường trái tim ẩn ẩn lâm râm đau đớn.
Hít sâu một hơi, lại kéo chiếc áo lông cao cổ lên trên, tôi đưa chậm bước chân đi qua. Khi đến gần anh một đoạn vài bước chân, anh mới phát hiện ra, đột nhiên quay sang, không kịp thu hồi vẻ mặt vô cùng lo lắng trên mặt trong nháy mắt rơi vào mắt tôi.
Tôi hơi hơi sửng sốt, vừa muốn nhìn kỹ những cảm xúc vụn vặt ít khi xuất hiện trên mặt anh, anh đã giụi điếu thuốc, thay thế là vẻ mặt thong dong bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi cười yếu ớt chậm nói: “Tiểu Bạch, lần này em lại chỉ để cho anh chờ mười lăm phút, thật sự là làm cho anh được sủng mà kinh ngạc.” Giọng nói hoàn toàn là trêu đùa.
Là phái nữ, sau khi đã xảy ra chuyện tối qua như vậy, dù da mặt có dày như tôi, giờ phút này đối mặt với anh, cũng có hơi chút lúng túng.
Cắn cắn môi dưới, tôi đang châm trước mở miệng như thế nào, anh cong mi cười yếu ớt, giành quyền nói trước với tôi: “Hạ Tiểu Bạch, đi với anh một chút đi? Anh có lời muốn nói với em.”
Tôi chần chờ một chút, chầm chậm gật đầu: “Vâng.”
Đêm thu, gió lạnh hiu hiu, ánh trăng chọc người.
Hai chúng tôi ở trong vườn trường chầm chậm bước đi, không có tiếng nói cũng không có đụng chạm chân tay, hai người đều mang đầy tâm sự, đều tự giữ im lặng. Dưới bóng đêm, chúng tôi như vậy dường như không giống đôi tình nhân đã chia tay, lại giống cặp thanh niên vừa mới bắt đầu yêu như năm xưa. Tha thiết gần gũi, lại thẹn thùng hành động. Tha thiết lắng nghe, lại thẹn thùng mở miệng.
Đi vào sâu trong vườn trường, anh cởi chiếc áo khoác trên người trải lên chiếc ghế đá bên đường, ngẩng cằm, ánh mắt trong suốt nhìn tôi: “Ngồi ở đây một lúc đi?”
Tôi gật đầu.
Sau khi tôi cứ như vậy ngồi xuống bên cạnh anh, thừa dịp tôi cúi đầu để ý quần áo bên dưới, bất ngờ không kịp đề phòng bị anh đưa tay nắm chặt lấy tay trái của tôi, gắt gao giữ trong tay.
Tôi tránh một chút, anh lại giữ càng chặt.
Nhíu mày trừng anh, anh lại cười: “Em yên tâm, anh chỉ nghĩ nắm tay em một chút, sẽ không làm chuyện gì đâu……”
Lời này, anh nói vừa chậm vừa mềm mại, ánh mắt lại chân thành, dưới lòng tôi mềm mại, không thể kiên trì, tuỳ anh nắm.
Dưới ánh trăng, hai người sóng vai ngồi ở trong vườn trường vắng bóng người, lặng lẽ ngồi. Trên trời vô số ánh sao lấp lánh, trên mặt đất bóng người thành đôi, tay của tôi được anh nắm lấy, cảm giác ấm áp trầm ổn từ trước đến nay chưa từng cảm thấy.
Tình cảnh tốt đẹp yên tĩnh như vậy, làm cho tôi đột nhiên nhớ tới một câu hàng trăm ngàn năm nay được mọi người truyền tụng: Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. [1]
Trước kia, nghe câu đấy, chỉ cảm thấy lãng mạn tuyệt vời, trong lòng cũng không cảm thấy xúc động bao nhiêu.
Lúc này, tám chữ này đột nhiên quay trở về trong đầu, một lần lại một lần, từng chữ đều giống như là khát vọng tình yêu sâu kín nhất mà thật xa vời mà tôi có thể với tới, cào cấu khiến vết thương đáy lòng càng thêm khó chịu.
Hạ Tiểu Bạch, tối nay mày đi ra gặp anh ấy, không phải muốn giải thích hành vi làm bậy sau khi say rượu, cũng không phải đại diện cho cái gì cả?
Làm sao?
Mới chỉ được anh ấy cầm tay một chút, mày đã dao động rồi sao?
Mày cứ trái phải đưa đi đưa lại như vậy, ý chí không giữ vững, là vẫn muốn rối ren trong đoạn tình cảm này, cả đời không thể siêu sinh sao?
Dưới đáy lòng tôi cứ như vậy chất vấn bản thân mình một phen, cắn chặt răng, tăng lực cánh tay, ý đồ muốn rút tay ra khỏi bàn tay anh.
Anh nhận thấy được ý muốn của tôi, xương ngón tay nắm thật chặt, nghiêng mặt nhìn tôi, khóe môi giữ ý cười, sau đó chầm chậm nói ra một câu, đầu óc tôi cứng đờ, cả người như cây gỗ ở đó.
Anh hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em có nguyện ý gả cho anh hay không?”
Tôi nhếch khóe môi, ánh mắt hoảng sợ nhìn anh.
Ánh mắt anh trong sáng rõ ràng, sáng ngời mà lại mềm mại như lụa, khóe miệng tràn đầy ý cười, khiến cho cả người anh nhìn qua có loại dịu dàng quỷ dị. Tiến thật sâu vào trong mắt tôi, mỗi một chữ một chữ anh nói thật chậm mà lại tao nhã:“Tiểu Bạch, thực xin lỗi. Anh không có thời gian từ từ theo đuổi em, anh không có thời gian xử lý tốt tất cả mọi chuyện, chờ em từng bước một đi vào trái tim anh……”
Nói như vậy, mặt khác một bàn tay anh từ trong túi quần lấy ra một cái nhẫn kim cương có kiểu cách rất đặc biệt, cúi mắt, dùng một loại tốc độ cực kỳ từ tốn, một chút một chút tiến tới đeo lấy ngón giữa tay trái, trang nghiêm cương quyết như vậy, không để tôi cự tuyệt như vậy.
Tất cả cái này đều đến rất đột ngột, rất mờ ảo, quá ngoài dự đoán của mọi người, nhất thời tôi không kịp hoàn hồn. Chỉ cảm thấy trong đầu chỉ còn một loạt chữ lấp lánh ánh quang bay qua bay lại —— đây là cái tình huống gì?!
“Đây là chiếc nhẫn cha anh cầu hôn mẹ anh năm đó, em xem, em đeo rất thích hợp?” Anh đưa mắt nhìn tôi cười, trong mắt phản chiếu ánh sáng kim cương, ánh sáng rực rỡ, chói mắt, làm cho người ta không dám nhìn gần.
Từ từ lấy lại tinh thần, cụp mi mắt tránh đi cái nhìn chăm chú của anh, nhìn chiếc nhẫn kim cương rạng ngời rực rỡ giữa ngón tay. Bởi vì không hiểu đá quý, tôi không thể nhìn ra số cara cùng độ thuần khiết, chỉ cảm thấy khối đá nhỏ được khảm trên chiếc nhẫn bạch kim kia rất chói mắt, đẹp đến khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt.
Ngẩng đầu, trong mắt anh sâu xa mà lại u buồn. Không biết là quá nhạy cảm hay làm sao, trong chớp mắt bốn mắt giao nhau, tôi giống như từ trong màn đêm đen tối nhìn thấy con ngươi đen trầm, nhìn thấy một loại cảm xúc xa lạ, một loại cảm xúc có tên là ‘lo âu bất an’.
Sốt ruột, lo âu?
Bất an?
Hai từ này, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thuộc về anh.
“Mộ Nghịch Hắc, đêm nay anh làm sao vậy?”
Đêm nay vừa thấy mặt, biểu hiện anh liền có chút khác thường. Cái này, còn nói “Không có thời gian”, lại đột nhiên cầu hôn, không khỏi làm cho tôi cảm thấy có chút sợ hãi. Đầu óc đầy chật nghi vấn hóa thành câu nói lưu tới đầu lưỡi, đi ra liền biến thành một câu nói chứa đầy sự lo lắng.
Mi mắt anh run rẩy,“Tiểu Bạch, bởi vì đột nhiên có chuyện xảy ra, nói một chút, bây giờ anh không biết nên nói với em như thế nào. Em cho anh một chút thời gian, để cho anh suy nghĩ một chút. Ngày mai, anh sẽ dẫn em đi gặp một người, đến lúc đó anh sẽ đem tất cả mọi chuyện nói với em……” Dùng sức rất nhanh đeo nhẫn cho tôi, anh nhìn tôi, vẻ mặt còn thật sự dịu dàng mà từ trước đến nay chưa từng có,“Bây giờ, mặc kệ đáp án trong lòng em là cái gì, cũng sẽ không phải là đáp án cuối cùng trong lòng em. Sau ngày mai em có thể biết tất cả, anh sẽ cho em quyền lựa chọn. Nếu, khi đó em còn khăng khăng muốn rời khỏi anh, anh sẽ tôn trọng nguyện vọng của em, buông tay em đi……” Cúi đầu hôn lên ánh sáng ngọc giữa ngón tay tôi,“Nhẫn này, mời em trước tiên bảo quản giúp anh……”
Có lẽ là cảm xúc mơ hồ trong ánh mắt anh ảnh hưởng đến tôi, nghe xong lời nói này của anh, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là—anh muốn nói cho tôi chuyện kia, rất có thể sẽ làm cho tình yêu của chúng tôi, cứ như vậy đi tới cuối cùng.
※※※
Dường như cả một đêm tôi không ngủ.
Cuộn mình ở trong chiếc chăn mỏng, dựa vào ánh sáng mong manh của chiếc điện thoại, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay giữa phản chiếu ánh sáng, dường như phải nhớ kỹ mỗi một góc cạnh hình dáng của nó.
De Beers từng có một câu quảng cáo mê hoặc hàng ngàn ngàn vạn vạn trái tim của phụ nữ: “Kim cương là vĩnh cửu, một viên lâu dài vĩnh viễn.”
Người thời nay có câu: “Người đàn ông mua kim cương cho bạn, không nhất định là thật sự yêu bạn. Nhưng người đàn ông ngay cả kim cương cũng không mua cho bạn, vậy người đó nhất định không yêu bạn.”
Hai câu nói trên cùng một chỗ như vậy, làm cho kim cương dường như trở thành một loại chứng minh trung trinh cho tình yêu. Nhưng là, tình yêu giữa trần tục, lại có thể giống như thời gian vĩnh cửu của kim cương, không thể phá vỡ?
Cô gái trẻ tuổi có thể hô to “Không kim cương không cưới”, trước kia cảm thấy rất trần tục, bây giờ nghĩ lại một chút, bỗng nhiên cảm thấy: Nếu nhất định không thể có được tình yêu xinh đẹp vĩnh cửu, có viên kim cương vĩnh cửu đáng giá cũng tốt rồi.
Đem nhẫn từ từ thu vào trong lòng bàn tay, góc cạnh lạnh lẽo cứng rắn đâm vào tay khiến trái tim tôi sinh đau.
Cha, mẹ, con cũng không thể tham luyến sánh sáng ngọc kim cương, vứt bỏ đi đấu tránh, vì tình yêu ích kỷ một chút?
※※※
Ngày thứ hai.
Buổi sáng mười giờ, tôi nhận được cuộc gọi từ dãy số xa lạ.
Cúp điện thoại, tôi đơn giản chuẩn bị một chút, lưng đeo ba lô vừa đi ra khỏi ký túc xá, lái xe lần trước tới đón tôi đi gặp Mộ Dung Tĩnh Tỉ đã đứng ở dưới lầu.
Lần thứ hai ngồi ở ở trong chiếc xe Bentley xa hoa, lòng tôi đã không còn giống như lần đầu thấp thỏm lo âu. Thậm chí, trước khi tôi xuống xe, còn có thể nghĩ đến muốn tháo chiếc nhẫn kim cương, cất vào trong túi ba lô.
Tôi ở trong căn phòng được trang trí vô cùng lịch sự tao nhã, khi uống xong chén trà thứ hai rồi, Mộ Dung Tĩnh Tỉ đến trễ còn thong dong.
Khi bà ấy đẩy cửa đi vào, tôi lễ phép đứng dậy, vừa muốn cúi người cung kính gọi bà ấy một tiếng “Giáo sư Tỉ Tử”, đi cùng với một trận tiếng cáo gót dồn dập là một tiếng ‘Ba’ thanh thúy vang lên, mặt tôi hơi hơi lệch sang một bên, đầu ong ong, trước mắt một mảng mơ hồ, trong lỗ tai ong ong một chút, tất cả đều là âm thanh “Ong ong”.
Tôi sửng sốt trong vài giây, mới phản ứng lại được: Tôi bị bà ấy tàn nhẫn cho một cái bạt tai!
Thật sự là rất tàn nhẫn mà!
Một cái tát, khiến bên khóe miệng tôi khẽ chảy ra tơ máu!
Nâng tay lấy mu bàn tay lau lau khóe môi, tôi hít sâu một hơi, vừa muốn ngẩng đầu nhìn bà ấy, một tập ảnh chụp đã hướng tới tôi đổ ập xuống, nhất thời, trong không trung một màn ảnh rơi, tôi nhìn thấy có chút hoa mắt.
Mộ Dung Tĩnh Tỉ một thân quần áo đoan trang đứng trước mặt tôi, cách một màn ảnh chụp tung bay, đuôi lông mày nhíu lại liếc tôi, khóe môi màu đỏ tươi hơi hé ra một chút, phun ra lời nói từng chữ như đao: “Hạ Tiểu Bạch, tôi vốn tưởng rằng cô xuất thân thư hương thế gia [2], mặc dù không xưng biết chữ có lễ, ít nhất cũng biết tiến biết lùi, biết liêm sỉ. Thế nào mà cô lại có thể ti tiện đến mức này, mưu toan dùng thủ đoạn lan truyền bức ảnh này nắm lấy Tĩnh Huyền!”
Tôi bị bà ta chỉ trích cùng chửi rủa giống như súng mày “Bùm bùm” khiến ý nghĩ cứ như vừa trải qua một giấc mộng. Cúi đầu nhìn về phía ảnh chụp rơi đầy trên mặt đất, mới giật mình biết tại sao bà ấy lại tức giận nhiều như vậy.
Trong bức ảnh phân tán đầy dưới đất, đều là hình ảnh của tôi và Mộ Nghịch Hắc——
Dưới anh đèn đường ấm áp, tôi vừa đi bên đường vừa đưa hai tay áp lên má giữ ấm, anh ấy ở sau chỗ tôi năm thước, đi theo đằng sau tôi, ánh mắt mềm mại, khóe miệng cầm cười.
Tôi ngồi ở ghế chỗ đợi xe bus không một bóng người gọi điện thoại, hai tay anh khoang ở trước ngực, yên lặng chờ ở một bên, nét mặt trang nhã, ánh mắt khó lường.
Khi tôi nghiêng đầu tựa vào trên biển quảng cáo yên lặng ngủ, anh đứng ở trước mặt tôi, cúi đầu, lấy tay khẽ vuốt tóc tôi, đường nét sườn mặt từ góc độ chụp ảnh nhìn qua, có một loại dịu dàng đến kỳ lạ.
Vẫn là dưới ánh đèn đường ấm áp, tôi nằm ở trên lưng anh, hai chân được hay bàn tay anh nâng lên, hai tay quàng qua cổ anh, cằm để trên vai anh ấy, sắc mặt ngủ cũng bình yên. Anh hơi cúi lưng, từng bước một, đi được đến mà như vậy trầm ổn.
Dưới bãi đỗ xe trống trải tối tăm, chúng tôi gắt gao ôm nhau, liều chết triền miên, hai người vội vàng hướng về phía đối phương đòi hỏi sự dịu dàng, hình ảnh kia khó có thể làm cho người ta không đỏ mặt……
Hé ra, hé ra, lại hé ra.
Trong mỗi một bức ảnh, dường như đều cất giấu một câu chuyện xưa, một đoạn tình.
Tôi từ nhỏ đã có chứng bệnh sợ hãi đối với ống kính, không phải thật sự cần thiết, rất ít đối mặt với ống kính. Cùng một chỗ với Mộ Nghịch Hắc trong khoảng thời gian này, trừ bỏ lúc trước Trương Tử Du dùng Pola chụp ảnh cho chúng tôi ra, hai chúng tôi chưa bao giờ cùng nhau chụp qua một bức.
Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, thì ra một mẩu chuyện ngắn chúng tôi ở cùng một chỗ, rơi vào trong ống kính, lại lộ ra rõ ràng ở trên tờ giấy kia,bức hình kia thật là đẹp như vậy.
Có đẹp đến đâu, chỉ cần liếc mắt một cái, liền khiến nước mắt tôi tuôn rơi như mưa không thôi.
Hình ảnh trước mắt dần dần mơ hồ, thanh âm bên tai lại ngày càng rõ ràng.
Bà ta nói: “Cha tôi về nước lần này, vốn là vì mời dự họp hội tiếp đãi ký giả, đem thân thế Tĩnh Huyền thông báo cho cả thế giới. Mà nó cố gắng chối từ để bảo vệ cô, lặp đi lặp lại nhiều lần kéo dài thời gian hội thông báo…… Cha tôi lần này đột nhiên ngã bệnh, mấy ngày nay Tĩnh Huyền thường túc trực ở bệnh viện chăm sóc, dù thân phận của nó chưa công khai, nhưng dưới sự theo dấu cùng phỏng đoán có lẽ giới truyền thông đã đoán ra được tám chín phần……Bởi vì nó lo lắng ảnh hưởng tới cô, sử dụng tất cả các mối quan hệ, đem tin tức phong tỏa đến giọt nước cũng không lọt ra. Cái kia khó có thể khiến bọn chó săn không đăng lên? Cô có biết hay không, đêm đó khi các người xuống xe quần áo bừa bãi, từng này bức ảnh được người ta lật xem thưởng thức, chuẩn bị tính toán hôm sau đến Mộ Dung gia bán được mấy con số……”
Tôi ngạc nhiên nhìn bà ta.
Bà ta nhếch môi cười khinh miệt: “Như thế nào? Chẳng lẽ cô cho rằng cuộc sống yên tĩnh trước đây của cô, là cô nên có được sao? Hiện tại, không riêng gì cô, liền ngay cả người thân của cô, bạn bè, người quen, bọn họ vốn dĩ có cuộc sống yên bình, đều là giả dối! Mỗi ngày mỗi phút mỗi giây, không biết có bao nhiêu ống kính ẩn núp dưới bóng tối, yên lặng ghi lại từng chút nhỏ nhặt trong cuộc sống của họ. Bởi vì, khi Mộ Nghịch Hắc lấy tên Mộ Dung Tĩnh Huyền ——thân phận người nối nghiệp Mộ Dung gia đời thứ tư, người thừa kế tương lai của tập đoàn Phong Hòa, cháu ngoại chủ tịch tập đoàn Chu Thị xuất hiện ở trên trang đầu các báo, làm bạn gái Mộ Dung Tĩnh Huyền công khai duy nhất trong mất năm gần đây, Hạ Tiểu Bạch cô cùng tất cả những người thân bên cạnh, đều sẽ trở thành những nội dung tin tức mà báo trí tranh nhau đưa tin. Bối cảnh gia đình cô, quá trình trưởng thành, lịch sử yêu đương, thành tích học tập, quan hệ giao tiếp, tính cách phẩm chất con người đều được đưa lên đầu báo. Đến lúc đó, cho dù tôi công khai chuyện của cha cô, cô cho là, không lỗ hổng không lộ ra, tận dụng triệt để cô nghĩ rằng bọn chó săn sẽ không đào ra được chuyện này sao? Đúng, Tĩnh Huyền có thể sử dụng các mối quan hệ ngăn chặn truyền thông, nhưng bây giờ internet phát triển mạnh mẽ như vậy, cô cho rằng nó có thể có năng lực che kín được miệng lưỡi thế gian sao? Để tay lên ngực tự hỏi, Hạ Tiểu Bạch, cô có dũng khí bởi vì một người cô yêu, khiên cho cô cùng toàn bộ người nhà cô trở thành đối tượng để mọi người nhâm nhi trà nhàn nhã tán chuyện không?”
Liên tiếp những chất vấn đổ ập đánh xuống tôi, thẳng tắp đánh đến trái tim tôi, đánh đến lỗi tôi cảm giác như chân không chạm đất.
Kỳ thật, bà ta nói những chuyện đó, mấy ngày nay tôi hết phản bác rồi lại tự trả lời, tới tới lui lui mà nghĩ tới rất nhiều thứ.
Bởi vì, tôi không có dũng khí đem tất cả của chính bản thân mang ra cho người ta nhâm nhi trà đàm luận, tôi không có dũng khí nghe toàn thế giới nói “Hạ Tiểu Bạch không xứng với Mộ Nghịch Hắc”, tôi cũng không có dũng khí lấy cuộc sống yên bình của chính mình, người nhà cùng bạn bè đổi lấy cái gọi là tình yêu, cho nên tôi mới cố ý rời khỏi anh như vậy.
Thời gian một giây một giây trôi qua.
Hai người giằng co thật lâu sau, liên tục hít sâu vài lần, sau khi cố gắng bình tĩnh tâm tình, tôi cố gắng ép chính mình nâng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt gần như đỏ ngầu kia của Mộ Dung Tĩnh Tử, rất nhanh nắm chặt hay tay, cố gắng làm cho giọng nói của bản thân nghe ra không quá run rẩy tràn ngập lo lắng: “Lão sư Tỉ Tử, tôi tự biết tôi không xứng với em trai của bà, mấy ngày nay, tôi vẫn cố gắng đẩy anh ta ra xa. Đêm đó, bởi vì tôi uống nhiều hơn hai ly rượu, mới có thể rối loạn tâm trí, bị người ta chụp đến cảnh như vậy. Nhưng mà bà hãy yên tâm, đêm đó quả thật chúng tôi chuyện gì cũng chưa xảy ra, xin bà hãy tin tưởng lấy nhân phẩm cùng tự chủ của em trai bà……”
Nghe tôi nói như vậy, sắc mặt bà ta cũng thoáng dịu đi chít ít. Nhíu mày quan sát tôi một lúc lâu, đi thẳng đến chỗ xô pha liền ngồi xuống, chỉ chỉ vị trí đối diện, lạnh lùng ra lệnh: “Ngồi xuống nói.”
Tôi nghe lời thuận theo.
Bưng lên ấm trà men sứ màu xanh tự mình rót lấy một chén trà, bà ấy hỏi tôi: “Tĩnh Huyền hôm nay có hẹn cô gặp mặt hay không?”
“Đúng, anh ấy nói hôm nay muốn tôi đi gặp một người.”
“Cô cũng biết nó hôm nay muốn dẫn cô đi gặp ai?”
Tôi lắc lắc đầu.
Bà ấy khẽ mân miệng uống một ngụm trà, từ từ nói: “Ngày mai là sinh nhật của mẹ nó, cha tôi đã quyết định muốn lấy ngày mai là ngày họp báo công bố thân thế của nó ……”
『Tiểu Bạch, thực xin lỗi. Anh không có thời gian từ tư theo đuổi em, anh không có thời gian xử lý tốt tất cả mọi chuyện, chờ em từng bước một đi vào trái tim anh……』
Giờ phút này, tôi bỗng nhiên hiểu được những lo âu cùng bất an trong mắt anh hôm qua.
“……Người Tĩnh Huyền muốn dẫn cô đi gặp, là mẹ của nó. Lại nói tiếp, thật ra các người từ mười năm trước đã gặp qua.”
Tôi ngây ngốc.
Mộ Dung Tĩnh Tỉ nhíu mày, cười đến có chút âm trầm đáng sợ: “Mẹ Tĩnh Huyền họ Chu, tên Như Phong.”
Chu-Như-Phong.
Khi cái tên này khẽ xoẹt qua trong đầu, trong đầu tôi nổ tung, một mảnh trí nhớ như mây bão mà ùn ùn kéo tới, tiêu đề cực lớn trên tờ báo nhảy vào trong đầu——
『Người đứng đầu tòa nhà Nguyên Sắc Mĩ Thuật, nữ họa sĩ nổi danh Chu Như Phong hôm nay gặp tai nạn qua đời, con trai bị thương nặng tính mạng ngàn cân treo sợi chỉ』
……
『Cảm ơn sự cứu chữa của y sĩ, con trai độc nhất của Chu Như Phong ra nước ngoài điều trị đã tử vong, năm 15 tuổi 』
……
Mộ Nghịch Hắc mẫu thân là —— Chu, Như, Phong?
Vậy anh ấy……
Vậy anh ấy……
Cái tên kia muốn nói ra lại nghẹn lại trong cổ họng, nói ra không được nuốt vào không xong, nghẹn đến khiến tôi dường như không thở nổi.
“Đúng vậy, Mộ Nghịch Hắc, Mộ Dung Tĩnh Huyền chính là William năm đó ở trại hè cô quen——William Zhou.” Bà ấy mỉm cười nhìn tôi, thong thả mà lại tàn nhẫn đem chuyện cũ nhẹ nhàng nói tới,“Sau tai nạn xe, ông cụ Chu gia dùng chuyên cơ đem Tĩnh Huyền chuyển sang nước Anh cấp cứu. Khi đó, điều kiện duy nhất tôi cứu nó, muốn nó vứt bỏ hoàn toàn thân phận trước đây, hoàn toàn trở thành người của Mộ Dung gia. Ông ngoại nó vì bảo toản tính mạng nó, đáp ứng yêu cầu này, mới có thể bày mưu tính kế với giới truyền thông đưa tin rằng nó không thể chữa trị đã qua đời……”
Tất cả đến rất đột ngột.
Nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt dường như mất đi hoàn toàn, cả người tôi giống như một tượng băng cứng ngắc trước mặt bà ta.Hoàn toàn đánh mất khả năng nói chuyện cùng suy nghĩ trước mặt bà ấy, chỉ có thể mở to một đôi mắt trống rỗng vô thần, mờ mịt luống cuống nhìn bà ấy.
Cảm giác kia, giống như là vết thương trong lòng bạn, tưởng là đã từ từ khép lại, bắt đầu mọc lên da thịt mới. Lại không thể tiên đoán được tình huống, bất ngờ không kịp phòng thủ bị người ta lấy đao từ trên miệng vết thương rạch một đường, hiện ra vết thương cũ, vừa làm cho bạn rõ ràng thấy chỗ thịt đau thương đó vẫn còn tồn tại nguyên ở đó, vừa dùng dao rạch thêm chỗ thịt mới của bạn, châm biếm đối với bạn nói rằng: “Xem đi! Hạ Tiểu Bạch, mày cho rằng mày đã để đoạn tình đầu đau khổ kia ra đi rồi sao? Đứa ngốc! Nhìn xem đi! Người mà mày từ mười năm trước cùng người yêu bây giờ của mày, thật ra là một người đấy!”
Có thể nào không tê tâm?
Có thể nào không liệt phế?
Có thể nào không, đau?
Có lẽ là bộ dạng bây giờ của tôi thực buồn cười, ý cười trên mặt Mộ Dung Tĩnh Tỉ càng nắng đến chói mắt: “Hạ tiểu thư, có chuyện khả năng là cô không biết. Kỳ thật, đầu sỏ chân chính gây ra khiến cho cô cùng Tĩnh Huyền chia lìa mười năm, là tình cảm chân thành nhất của cô, vì người đó cô có thể không chút do dự buông tay Tĩnh Huyền, ngườicô yêu nhất——” Hơi hơi dừng một chút, thản nhiên phun ra hai chữ,“Cha, cô!”
Tôi hoảng sợ!
Con ngươi mở to ra, há miệng thở dốc, ý nghĩ muốn cãi lại, lại phát hiện chính mình ngay cả một câu “Tôi không tin” cũng không có sức lực nói ra khỏi miệng.
“…… Năm đó, cơ thể Tĩnh Huyền sau khi khỏe lại, cố ý muốn về nước tìm cô. Cha tôi không lay chuyển được nó, đành nghe theo.Sau khi về nước, bởi vì không hay khi cha tôi tự mình ra mặt, liền để cho tôi đi thành phố X gặp cô.Khi đó, cô bị bệnh nặng mới khỏi.Ở bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh, cha co không để ý tôi hạ thấp phong thái có lời tốt muốn nhờ, cố ý không cho hai người gặp mặt. Hơn nữa, ông ta ở trong điện thoại, giọng điệu bình tĩnh nói với Tĩnh Huyền ‘Con gái chú Hạ Tiểu Bạch đã không còn ở trên thế giới này’…… A! Đây là một người cha vĩ đại đến như thế nào? Bởi vì lo lắng con gái tuổi còn nhỏ tiến vào vòng xoáy tình yêu, không chỉ có gạt nó chuyện mối tình đầu ‘William’ còn sống, hơn nữa còn tàn nhẫn báo cho một người vừa mất đi người mẹ, vừa là bệnh nhân vì tai nạn xe mới ra viện không lâu, nó lại suốt ngày nghĩ đến cô gái kia, người sốt cao không thể chữa trị mà qua đời……”
『Cô bé kia trước đây học vẽ tranh với thiếu gia. Nguyên nhân thiếu gia năm đó gặp sự cố bị đưa ra nước ngoài chữa bệnh, sau khi bình phục từng về nước tìm đến cô bé kia. Không nghĩ đến, lại bị cho biết sau khi thiếu gia ra nước ngoài không lâu, thì sốt cao không ngừng rồi qua đời……』
Những lời nói của dì Tịnh dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, những lời nói của Mộ Dung Tĩnh Tỉ đem tôi từ bóng dáng của một người, một nhát trở thành mối tình đầu đánh rơi trước kia của Mộ Nghịch Hắc, nói rõ hoàn toàn tất cả cho tôi biết, người đạo diễn ra màn bi kịch này là, là ——
“…… Hạ Tiểu Bạch, bi kịch hôm nay cô cùng Tĩnh Huyền nhận được, xét đến cùng, đều là do một tay cha cô tạo thành. Mà Tĩnh Huyền, sau khi biết được tất cả, không những không trách ông ta, còn bởi vì tôi tính kế với ông mà mặt đỏ tai hồng. Ha! Hạ Tiểu Bạch, tôi vĩnh viễn không quên được năm đó khi ông ta cự tuyệt tôi, thái độ quyết liệt lạnh lùng kia. Ông ta nói, Hạ gia các ngươi không dám trèo cao Mộ Dung gia giàu sang phú quý hơn người như chúng tôi. Một khi đã như vậy, sau mười năm kia, tôi dựa vào cái gì muốn nhận một người con gái bởi vì ông ta năm đó ‘Không dám trèo cao’ mà thà rằng nói dối ‘Đã qua đời’ trở thành một thành viên của Mộ Dung gia? Mười năm trước, Hạ gia nhà cô với không dám trèo cao tới Mộ Dung gia.Mười năm sau, nhà cô càng trèo không tới!”
Tôi ngây ngốc nhìn đường cong khóe miệng cười kia, cho tới bây giờ cũng không biết, trong đường cong đẹp như vậy, có thể phun ra những lời nói tàn nhẫn như vậy.
Quả nhiên là ——Những, câu, giết, lòng.
Quả nhiên là ——Từng, chữ, đến, xương.
Chú thích
[1] Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: cùng nắm tay cho tới bạc đầu.
[2] Thư hương thế gia: nhà dòng dõi Nho học, nhà làm quan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...