【Anh chăm chú nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, chậm rì rì nói: “Hạ Tiểu Bạch, em không phải rất coi trọng chính mình? Em cho rằng, chỉ bằng nhan sắc cùng thân thể này, cũng đáng để anh ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’? ” 】
※※※
Dưới tốc độ cực nhanh thì, đã đến gần rạng sáng.
Ở ngoài dự đoán của tôi là, Tử Du không lái xe đi vào một bệnh viện nào, mà trực tiếp tiến vào một khu phố cổ nhỏ xa hoa ở trong thành phố S.
Sau khi xe chạy một vòng ở trong khu phố nhỏ, đứng ở trước một biệt thự ba tầng kiểu Tây Âu rất khác biệt.
Tắt động cơ, rút chìa khóa ra, Tử Du quay đầu nói với tôi: “Thập Tứ sợ cha anh ấy biết sau đó lo lắng, nên không ở lại bệnh viện. Nhị Mộc mời bác sĩ cùng y tá tốt nhất về đây, ngược lại ở nhà tốt hơn một chút.”
Tôi gật gật đầu, thuận theo xuống dưới xe.
Cô ấy đẩy chiếc cửa sắt hoa kiểu Baroque ra, vừa dẫn tôi đi vào, vừa hỏi: “Cậu trước đây chưa tới qua nơi này?”
“Chưa từng.”
“Nơi này là nơi trước đây khi Thập Tứ còn bé lớn lên. Bình thường, thỉnh thoảng ngoài ở khu nhà trọ ở trường ra, anh ấy đều ở nơi này.”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
Vào phòng, một dì khuôn mặt hiền lành, quần áo mộc mạc mỉm cười tiến lên tiếp đón: “Tử Du tiểu thư, tiểu thư cũng đến rồi! Chu thiếu gia vừa ở trên tầng nổi giận với bác sĩ, cũng không biết một lúc rồi đã hết giận chưa. Tiểu thư đi lên khuyên nhủ thiếu gia đi!”
“Được!” Tử Du cười cười, đem tôi kéo tới trước mặt, giới thiệu với dì ấy: “Dì Tịnh, đây là Hạ Tiểu Bạch.”
Tôi mỉm cười gật gật đầu với dì ấy: “Chào dì!”
Dì Tịnh đem tôi đánh giá một phen, trong mắt hơi hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhíu mày lại nhìn tôi, hỏi: “Hạ tiểu thư, chúng ta trước đây có phải đã gặp qua hay không?”
Tôi nhìn dì ấy, cũng không cảm thấy quen mắt, vì thế đáp: “Cháu không có ấn tượng với dì, hẳn là chưa gặp qua.”
Dì ấy “A” một tiếng, cười nói: “Xem tôi, người già rồi, trí nhớ sẽ không được tốt! Hạ tiểu thư, tiểu thư dù sao cũng đừng chê trách!”
“Đâu có!”
Khi cùng Tử Du lên trên tầng, cô ấy giải thích với tôi: “Dì Tịnh đã theo Thập Tứ từ nhỏ, địa vị ở nhà rất đặc biệt. Tính tình dì ấy tốt lắm rất hòa thuận, mọi người đều rất tôn trọng dì ấy.”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
“Còn có, dì ấy từ nhỏ đã làm việc ở Chu gia, trong gia tộc cách gọi cũ ‘Thiếu gia’,‘Tiểu thư’ tới bây giờ cũng không sửa được. Mọi người đều do dì ấy gọi, cậu nghe xong không cần phải cảm thấy quá trang trọng.”
Tôi bên này vừa gật đầu đáp lời, bên kia vừa ngẩn đầu lên, đã nhìn đến Chu Diệp Lâm nghiêng người tựa vào cuối hành lang, hai tay ôm ở trước ngực, nhíu đuôi lông mày nhìn tôi.
“Hả? Nhị Mộc, cậu không theo dõi ở trong phòng, khi nào thì trở thành thần giữ cửa ở chỗ này vậy?”
Đối với câu hỏi của Tử Du, Chu Diệp Lâm nhếch nhếch chiếc cằm lên, vẻ mặt biếng nhác lơ đãng trả lời: “Anh tôi vừa mới truyền nước xong, ngủ rồi.”
Nói xong, anh ta đem ánh mắt chuyển qua hướng tôi, nhếch khóe môi một chút, có chút quỷ quái vô lại cười với tôi: “Cải trắng, cái giá của cô cũng thật lớn! Tính ra phải đợi Tam Mộc hoàng hậu của chúng tôi mới mời tới được!”
Tôi im lặng.
Từ Du tiến lên huých cậu ta một cái, tức giận nói: “Cậu nói nói gì vậy? Tôi cũng đúng lúc phải về đó, tiện đường đưa Tiểu Bạch cùng đến thôi! Cái gì mời hay không mời?”
“Thật không?” Góc miệng cậu ta sâu sâu, ý tứ mang theo vài phần chế giễu, “Nếu cải trắng đến đây, có lẽ tôi cũng không cần phải canh giữ ở nơi này, về trước đây. Ngày mai, tôi lại đến.”
Nói xong, liền nâng bước xuống lầu.
Khi đi qua bên người tôi, anh ta hơi hơi nghiêng đầu, mang theo cảnh cáo nói: “Cải trắng, tôi đem anh trai tôi giao cho cô. Cô phải chăm sóc thật tốt. Bằng không……” Bỏ lại một nụ cười ý vị sâu xa, bước chân anh ta lười nhác bước xuống lầu.
“Tiểu tử này, thật sự là cần sửa chữa!” Tử Du ở sau mặt cậu ta khua khua nắm tay, “Tiểu Bạch, tớ nói với cậu. Mỗi lần chỉ cần Sơ Kiến không ở đây, thằng nhãi Nhị Mộc lại âm dướng quái khí, giống như chứng bệnh buồn bực nóng nảy. Vậy đấy, hai ngày trước Sơ Kiến mới bay ra nước ngoài gặp cha mẹ cô ấy, cậu ta ở đây bệnh cũ liền tái phát. Trong lời nói của cậu ta, cậu ngàn vạn lần cũng đừng để bụng!”
Tôi cười gật đầu: “Không có việc gì, tôi sẽ không để ý.”
“Chỉ biết cậu không phải người lòng dạ hẹp hòi!” Cô ấy cười sang sảng, chỉ chỉ một gian phòng ở phía trước, “Đây là phòng ngủ của Thập Tứ, tự cậu đi vào đi! Tớ lái xe lâu như vậy, bụng đói sớm dẹp lép, đi xuống trước xin dì Tịnh chút đồ ăn!”
“Ừ.”
Đẩy cửa ra, trong phòng bay ra chút hơi thuốc nước.
Phòng anh, trang trí cực kỳ đơn giản tự nhiên. Chủ yếu là màu lạnh, đồ dùng phối với hai màu đen trắng, bức họa trang trí tạo hình màu sắc đơn giản, tổng thể nhìn qua tao nhã thời thượng, phong cách trang trí theo xu hướng sau hiện đại chủ nghĩa.
Đưa nhẹ bước chân ở trên sàn gỗ hoa văn nhẵn nhụi, tôi từng bước từng bước đi đến trước giường.
Sau khi đứng yên, tôi cúi đầu quan sát, lẳng lặng nhìn anh ——
Giờ này phút này, mái tóc anh hỗn loạn dựng trên đầu, cau mày, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt môi tái nhợt hoàn toàn nằm ở kia, đầu hơi lệch, hơn nửa bên mặt vùi ở trong chiếc gối màu xanh đen, nhìn qua lại giống như đứa trẻ lớn đầy bệnh tật, cả người không một chút hơi thở lạnh thấu xương.
Yếu ớt như vậy.
Làm cho người ta đau lòng như vậy.
Chiếc máy hơi nước đầu giường, im lặng phun lên hơi nước màu trắng.
Tôi ngồi ở bên giường, nâng tay dè dặt cầm tay trái đầy băng trắng của anh. Khi ngón tay anh lạnh lẽo gầy gộc chạm vào tôi, khóe mắt tôi khẽ ướt, nước mắt đã không thể kiểm soát mà rơi xuống.
Một giọt một giọt, nước mắt kia mau chóng rơi xuống như mưa. Chỉ chốc lát, đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Tôi cho rằng, tôi ngụy trang đã thật hoàn hảo!
Ngày không có anh, tôi có thể vui vẻ xinh đẹp đùa giỡn cùng cha mẹ, có thể cùng bạn bè nói chuyện tám nhảm, có thể giả vờ không nghĩ tới anh…… Hơn nữa, cũng không cảm thấy trái tim này có bao nhiêu quằn quại.
Đúng.
Lúc này, nhìn thấy anh mới biết được, thì ra cho tới bây giờ trái tim so với trong tưởng tượng tôi bị thương đã rất nghiêm trọng rồi.
Hơn nữa, trái tim vốn mềm mại, từ lâu ở trong bất tri bất giác, bị bưng mủ, thành vết thương xấu xí mà lại cứng.
Trương Ái Linh nói qua: “Đã sinh ở trên đời, tình cảm không giống nhau không phải ngàn vỡ trăm nát.”
Trước kia, tôi không hiểu.
Nay, tầng vảy vết thương như không thể để lộ kia bị vạch trần, mới biết bà ấy gọi là trăm vỡ ngàn nát, vết thương đầy rẫy.
Nếu yêu một người.
Toàn bộ phẫn nộ, khổ sở cùng đau yếu của anh ta, cũng sẽ trở thành miệng vết thương trong lòng mình?
Bởi vì, em so đo với trong tưởng tượng của bản thân em yêu anh.
Cho nên, bây giờ em mới so với trong tưởng tượng bị trọng thương.
※※※
“Vì sao lại khóc?” (ặc b0l đang nghĩ có bụt xuất hiện >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...