Thiên Nga Đen

Phía sau cánh rừng
tuyết xuất hiện rất nhiều động vật nhỏ ra kiếm ăn, thỉnh thoảng có chim tùng kê
và thỏ rừng chạy tới bên cạnh họ, Tiêu Lỗi thả chó săn, chó săn lao ra như tên
bắn đuổi theo đám thỏ hoang cùng các động vật nhỏ khác.

Chỉ chốc lát sau, Tiêu
Lỗi đã bắn được hai gà rừng, một con dê hoang dã cùng một con hoẵng. Con hoẵng
bị thương không nặng, vùng vẫy vài lần mới ngã trên tuyết, Tiêu Lỗi lấy một con
dao găm trong giày ủng ra, đi lên trước cắt vào miệng vết thương của con hoẵng,
gắp viên đạn ra ngoài, rắc lên đó một chút thuốc bột.

"Đây là xạ, có khả
năng sản sinh xạ hương, nếu không bị thương đến tánh mạng, vẫn nên thả
đi." Sau khi Tiêu Lỗi xem xét miệng vết thương của con hoẵng xong, liền để
nó chạy đi.

"Anh rành mấy thứ
này ghê, rất giống một thợ săn." Lâm Yến Vũ tò mò nhìn động tác của anh.
Trên người anh rốt cuộc mang theo bao nhiêu đồ nghề đi săn, lập tức có thể lấy
ra một cái.

"Đi săn trong rừng,
bất kỳ tình huống nào đều có khả năng gặp phải, không chuẩn bị tốt thì đi đâu.
Con dao găm này của anh là một người bạn của Ngạc Luân Xuân tộc (1) tặng, xương
thú cũng cắt ra được hết." Tiêu Lỗi bỏ con dao găm lại trong bao, thấy Lâm
Yến Vũ cẩn thận nhìn tay anh, bỗng nhiên anh sinh hứng thú, hôn lên mặt cô.

"Săn thú thì săn
thú, đừng phân tâm." Lâm Yến Vũ mỉm cười quay mặt đi." Sợ cái gì, nơi
này không có người nào khác." Tiêu Lỗi nghiền ngẫm cười, nụ cười này thật
sự là suất khí nói không nên lời.

Tiếng gió bên tai
truyền đến âm thanh tất tất tác tác của dã thú tới gần, Tiêu Lỗi cảnh giác đảo
tầm mắt qua, chắc chắn trong lùm cây cách đó không xa có dã thú ẩn nấp, liền
bắn 3 phát súng, quả nhiên, từ trong lùm cây truyền tới tiếng tru của lợn rừng.

Lâm Yến Vũ nhìn động
tác nổ súng của anh, kỹ thuật bắn vô cùng chuẩn xác phối hợp với tay và mắt,
rất giống một thợ săn khôn khéo, chỉ cần anh vừa ra tay, không thể không
trúng."Em thử xem sao?" Tiêu Lỗi giao khẩu súng cho Lâm Yến Vũ. Lâm
Yến Vũ do dự một lúc, không tiếp nhận: "Em không sát sinh." Tiêu Lỗi
cười cười, không miễn cưỡng cô.

"Nơi này không có
gấu chó à?" Lâm Yến Vũ có chút sợ hãi cầm lấy tay Tiêu Lỗi, khẩn trương
hỏi anh."Có chứ, không chỉ có gấu, còn có sói nữa." Tiêu Lỗi cố ý hù
dọa cô."Hả, thật sao, hay là chúng ta đi thôi." Lâm Yến Vũ lôi kéo
anh đi.

Tiêu Lỗi thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn của cô tái nhợt, mới cười nói: "Khu vực này đã sớm khoanh vòng
thành khu săn bắn, làm sao có gấu được, gấu chó là động vật được quốc gia bảo
vệ, không phải em muốn săn bắn là có thể săn bắn." "Anh hù dọa
em." Lâm Yến Vũ vỗ lên vai anh, thả tay ra.

Tiêu Lỗi vác súng nhắm
thẳng vào một con cáo lửa đang kiếm ăn trong tuyết, sắp sửa bóp cò súng, Lâm
Yến Vũ theo sau lưng anh bỗng nhiên đi lên, bắt lấy cánh tay anh khiến anh hạ
súng xuống: "Đừng giết cáo, cáo là động vật có linh tính." "Ối,
em bắt cánh tay anh như vậy có khả năng súng sẽ cướp cò." Tiêu Lỗi buông
khẩu súng xuống.


"Bắn tùng kê đi,
bên kia có kìa, anh nhìn vài con xem." Lâm Yến Vũ chỉ vào trên cây hồng
tùng cách đó không xa có mấy con chim tùng kê đáp xuống. Tiêu Lỗi vác súng lên
nhắm, bắn liên tục 4 phát súng, 4 con chim tùng kê theo tiếng súng nổ mà rơi
xuống, toàn bộ động tác săn bắn liền mạch lưu loát, như nước chảy mây trôi.

Thời điểm đàn ông cầm
súng là đẹp trai nhất, Lâm Yến Vũ nhìn đến ngây người, nhịn không được khen:
"Thật là đẹp trai nha." Tiêu Lỗi nháy mắt với cô, bước đến giúp cô
sửa sang lại chiếc mũ, hôn thật sâu lên khuôn mặt lạnh như băng của cô.

“Kinh sương canh diễm,
ngộ tuyết vưu thanh” (Trải qua sương giá càng thêm rực rỡ, gặp phải tuyết lạnh
càng thêm thanh khiết) nhìn Lâm Yến Vũ trước mắt, trong đầu Tiêu Lỗi chỉ có tám
chữ này. Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng cái mũi của cô đều đông lạnh đến đỏ
ửng, thế nhưng trong ánh mắt thần thái long lanh, như thể quay trở lại là cô bé
chưa từng trải qua gian khổ.

Không khí trong rừng
thật trong lành, càng đi sâu vào trong tuyết đọng càng dày, đến sau đó tuyết
đọng dày gần một thước cơ hồ giẫm lên bất động. Tiêu Lỗi nhìn thời tiết, sắp tới
giữa trưa, gọi Lâm Yến Vũ đừng đi vào bên trong nữa, hai người dẫn chó săn lên
xe rời đi.

Anh cho xe chạy đến một
căn nhà nhỏ bên ngoài khu rừng, một ông lão mặc trang phục thợ săn từ trong nhà
đi ra, thấy hai người họ liền mời vào trong. Tiêu Lỗi nói với Lâm Yến Vũ, ông
lão này trước kia là thợ săn của Ngạc Luân Xuân tộc, đã ngoài 70 tuổi, đời này
qua đời khác đều sống tại dãy núi Tiểu Hưng An Lĩnh (2), là người bảo vệ rừng ở
đây.

"Bác Cát, đây là
bà xã của cháu, cháu dẫn cô ấy vào rừng để tham quan." Tiêu Lỗi giới thiệu
Lâm Yến Vũ cho ông Cát Ngõa Y Nhĩ. Bà xã! Lâm Yến Vũ nhếch miệng cười cười,
nhìn Tiêu Lỗi cột hai con chó săn ở cửa, theo chân anh vào nhà.

Trong nhà tuy nhỏ nhưng
đầy đủ tất cả tiện nghi, Cát Ngõa Y Nhĩ thuần thục mang họ đến chỗ con mồi bị
lột da sạch sẽ, đốt lửa nướng. Tiêu Lỗi nói với Lâm Yến Vũ, nhà ông lão ở trong
thôn cách đây 10 dặm, mỗi ngày sớm ra tối về, bảo vệ rừng này cũng đã vài thập
niên, trước đây anh cùng cha vào núi săn thú, thường xuyên đến gặp ông. Mùa
đông là mùa dễ xảy ra chay rừng, người gác rừng có khi phải ngủ lại trong rừng.

Sáng sớm Lâm Yến Vũ
liền đi theo vào rừng, lạnh lẽo đến nỗi mặt xanh môi tím, ngồi trên xe 10 phút
cũng không thấy ấm lên, Tiêu Lỗi nắm bàn tay nhỏ bé lạnh băng của cô, nói với
ông Cát Ngõa Y Nhĩ: "Bác Cát, cô gái của cháu lạnh đến chết đi được rồi,
cho cô ấy một chút hơi nóng đi." Lâm Yến Vũ nghe được lời này của anh,
trừng mắt liếc anh một cái, muốn rút tay đang trong tay anh về, anh không chịu
buông ra.

Bác Cát Ngõa Y Nhĩ đi
ra ngoài, ôm một đống rơm củi lớn bỏ vào giường lò, Tiêu Lỗi thu xếp cho Lâm
Yến Vũ ở phòng trong, để cho cô ngồi ở trên giường lò, chỉ chốc lát sau, Lâm
Yến Vũ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, hướng về phía Tiêu Lỗi nói:
"Anh lại đây ngồi nè, nơi này ấm áp lắm."

Tiêu Lỗi bước đến, sờ
lên giường lò, thấy nhiệt độ thích hợp: "Đây là giường đất Đông Bắc, phía
dưới có ống dẫn nối liền với ống khói, sau khi đốt cháy rơm củi và than đá, âm
mấy chục độ cũng rất ấm áp. Chân lạnh rồi, cởi giày ra, ngồi lên giường
đi."


Lâm Yến Vũ ngồi trên
giường lò, Tiêu Lỗi đắp chăn lông cừu lên đùi cô, từ trong túi áo da lấy ra một
bình rượu màu bạc tự chế tác, vặn nắp, bên trong là rượu trắng, đưa cho Lâm Yến
Vũ: "Uống một ngụm nhỏ đi, có thể khiến cơ thể em ấm áp lên rất nhiều."

Lâm Yến Vũ đón lấy khẽ
uống một ngụm, rượu tiếp xúc với đầu lưỡi, vị rượu cay nồng lập tức nồng đầy
khoang miệng, theo thực quản chảy xuống phía dưới, một đường như thiêu như đốt,
chỉ chốc lát sau, cơ thể cô bắt đầu ấm lại, tay chân cũng nóng lên.

"Lúc trước khi cha
anh làm Tư lệnh viên ở quân khu tỉnh Hắc Long Giang, ông thường xuyên dẫn anh
ra ngoài săn thú, trong túi của ông luôn mang theo một bình rượu trắng để chống
lạnh." Tiêu Lỗi vỗ nhẹ lưng của Lâm Yến Vũ, để cô thuận khí, nhìn sắc mặt
cô dần dần hồng nhuận.

"Bình rượu này có
phải khi em đi Anh đã tặng cho anh hay không?" Lâm Yến Vũ nhìn bình rượu
nhỏ dẹp dẹp bề mặt hoa văn tinh xảo, cảm thấy có chút quen mắt. "Đúng vậy,
đã dùng nhiều năm, anh đi Tây Tạng cũng mang theo nó." Tiêu Lỗi vặn chặt
nắp lại, cất vào trong túi.

Anh luôn luôn thích sưu
tầm các đồ vật chế tác tinh tế, trường đao Thụy Sĩ, bật lửa, hộp thuốc lá, bình
rượu, được chế tác thuần thủ công số lượng hạn chế, phiên bản vật kỷ niệm lâu
năm, trong nhà anh cất giữ nhiều đến nỗi có thể mở phòng triển lãm. Nhưng mà
thường xuyên mang theo bên người chính là bình rượu mà cô tặng.

Lâm Yến Vũ ngồi trên
giường lò nóng, trên giường lò thực ấm áp, bất tri bất giác có chút mệt mỏi rã
rời, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật. Mấy ngày nay, cô chỉ cần nhắm mắt
lại sẽ nhớ tới chuyện trước kia, những mãnh vỡ trong ký ức này, là những thứ
quý giá nhất đời cô, giống như một viên trân châu sáng chói rực rỡ, bất luận cô
lâm vào bất cứ hoàn cảnh nào, cũng sẽ không bị mất đi.

Lần đầu tiên cô đến nhà
Tiêu Lỗi, là năm cô được 16 tuổi, anh dẫn cô đến thư phòng để xem bộ sưu tập
của anh. Quân phục, quân hàm, phù hiệu của mỗi quốc gia qua từng thời kỳ,
trường đao Thụy Sĩ, dao găm,… vân vân… cô xem đến hoa cả mắt.

Cô đang nằm sấp ở trên
bàn nghiên cứu sự khác biệt của mỗi quốc gia, sự khác biệt của hộp thuốc lá qua
từng thời kỳ, nghe được anh gọi cô.

"Mộ Tình, lại
đây." Tiêu Lỗi ngồi trên sô pha, nhìn cặp mông tròn trịa của cô vểnh lên,
hình như chính cô vẫn không hề hay biết, trong lòng ngứa ngáy không ngừng. Mộ
Tình ngoan ngoãn chầm chậm đi qua, trong tay vẫn còn cầm một hộp thuốc lá khảm
đá quý.

"Đến đây, ngồi
trên đùi anh." Tiêu Lỗi vỗ lên chân mình, ý bảo cô ngồi xuống. Mộ Tình mỉm
cười, xấu hổ: "Chỗ này lớn như vậy, tại sao muốn ngồi trên đùi anh chứ? Để
người khác nhìn thấy sẽ xấu hổ lắm."

"Cha mẹ anh không
có ở nhà, em trai anh cũng đi qua nhà ông nội rồi, người giúp việc cùng nhân
viên cần vụ ở dưới lầu sẽ không đi lên đây, trên lầu chỉ có anh và em. Lại
đây!" Tiêu Lỗi rất kiên trì. Mộ Tình luôn luôn nghe lời, ngoan ngoãn ngồi

trên đùi anh, để anh ôm thắt lưng của cô.

Tiêu Lỗi ôm cô, ra vẻ
thần bí nói: "Anh với em bàn bạc một chuyện được không?" "Chuyện
gì anh nói đi." Cô nhóc đâu có chú ý tới ánh mắt khác thường của anh,
thuận miệng trả lời.

Tiêu Lỗi rướn người lên
phía trước tiếp cận, tựa vào bên tai cô: "Anh muốn... Muốn nhìn em một
chút?" "Nhìn em? Có thể mà, không phải em đang ở trước mặt anh
sao." Rất rõ ràng Mộ Tình không hiểu được ý tứ của anh.

"Ý của anh là,
nhìn bên trong người em." Tiêu Lỗi kiềm chế kích động, không muốn dọa cô
sợ hãi."Bên trong?" Mộ Tình nhướn mày, chợt hiểu ra ý tứ của hắn,
khuôn mặt lập tức đỏ ửng, ngượng ngùng lắc đầu: "Không được không
được."

"Anh cam đoan là
chỉ nhìn thôi, anh không chạm vào em, được không? Anh chỉ là nhìn thôi."
Tiêu Lỗi kiên nhẫn dỗ dành cô, giọng nói nghe qua rất ôn nhu. Mộ Tình không tin
anh đâu, lần này anh nghỉ hè trở về, còn tệ hơn so với trước kia, luôn động tay
động chân với cô, vừa thấy cô liền ôm hôn, nếu để cho anh nhìn thấy thân thể
của cô, anh không động tay động chân mới là lạ đó.

"Ghét nhất con
trai các anh, luôn muốn chạm vào người ta, anh còn như vậy, em sẽ không để ý
anh nữa." Mộ Tình chu cái miệng nhỏ nhắn nói thầm một câu. Tiêu Lỗi lại
nghe ra hàm ý khác trong câu nói của cô, vội la lên: "Ai? Còn có ai dám
chạm vào em? Nói cho anh biết, thằng nhóc đó là ai, anh đánh hắn đến
chết."

Mộ Tình thấy bộ dáng
sốt ruột bốc hoả của anh, cười cười: "Không có ai cả, anh không nên động
một tí liền muốn đánh nhau với người ta." Cô sẽ không nói với anh, khi
luyện tập khiêu vũ cùng với bạn nam thỉnh thoảng phải cọ xát vào người cô, ban
đầu bạn nhảy kia của cô chính là bị anh đánh đến chạy mất, thật vất vả mới thay
đổi được việc này, huấn luyện viên từng nói qua, khi luyện tập thỉnh thoảng
tiếp xúc thân thể là không thể tránh khỏi, cô không cần quá yếu ớt như vậy.

"Mộ Tình, cho anh
nhìn em đi, nếu không, cho anh sờ em cũng được." Tiêu Lỗi xấu xa bắt lấy
tay cô, khẽ vuốt cánh tay cô, tha thiết mong chờ nhìn cô.

Mộ Tình vẫn lắc đầu,
bản năng ngượng ngùng của con gái làm cho cô không thể để như vậy được, mặc anh
muốn làm gì thì làm. Tuy cô chỉ mới 16 tuổi, thế nhưng rất thông suốt, cô biết
cái gì nên cái gì không nên làm, cửa ải cuối cùng của con gái không thể dễ dàng
bị đột phá được.

Tiêu Lỗi nhìn trái nhìn
phải, tay sờ soạng khắp nơi, nhưng chỉ không dám sờ vào chỗ mẫn cảm của cô, anh
hiểu rõ tính tình của Mộ Tình, nếu chọc giận cô, anh phải tốn một thời gian dài
mới có thể dỗ dành cô trở về.

Đến khi cảm thấy ẩm
ướt, trái tim rung động, làm sao phóng đắc thủ. Tiêu Lỗi thấy Mộ Tình bất động
cả buổi, cho rằng cô ngầm đồng ý, nhẹ nhàng kéo khóa váy của cô, cởi bỏ áo lót,
luồn tay vào trong, đến khi cô phát hiện ra, tay anh đã phủ trước ngực cô, đang
nhẹ nhàng vân vê.

Cô lập tức giống như bị
điện giật, thân thể căng cứng, không biết nên phản kháng, hay là vẫn để cho anh
tiếp tục. Cô cảm thấy toàn thân đều đã tê rần, vô cùng nóng, thế nhưng dần dần,
có một loại khoái cảm kỳ quái từ trong đáy lòng từng chút từng chút bùng lên, cô
cũng không hề chán ghét sự đụng chạm của anh, trái lại, còn có chút chờ mong.

Anh ôm chặt cô vào
trong lòng, môi anh yêu thương hôn lên mặt cô, đối với một vốc nho nhỏ nắm
trong lòng bàn tay rất thỏa mãn, mặc dù không phải rất đẫy đà, thế nhưng lại
rất mềm mại. Chiếc váy lại tụt xuống một chút, anh đã có thể nhìn thấy da thịt
non mịn của cô trong tay, trắng trắng hồng hồng hiện ra từ trong khe hở, rất
đáng yêu.


Thấy anh cúi đầu muốn
hôn lên đó, Mộ Tình xấu hổ khuôn mặt đều đỏ ửng, đẩy khuôn mặt của anh ra,
khiến anh thả tay ra, nhanh chóng mặc lại áo lót, kéo khóa váy xong, gắt gao ôm
cánh tay, không cho anh có cơ hội xâm phạm mình nữa. Muốn tránh khỏi sự ôm ấp
của anh, nhưng mà anh không tha.

"Mộ Tình, lần đầu
tiên anh nhìn thấy em thì rất thích em, anh yêu em, có thể yêu cả đời."
Tiêu Lỗi thề thốt cũng như bày tỏ cõi lòng. Mộ Tình cắn khóe miệng, ngửa khuôn
mặt nhỏ nhắn: "Nếu như có người hấp dẫn hơn em nhiều?"

"Không có ai hấp
dẫn hơn em cả, trong lòng anh cảm thấy em xinh đẹp nhất, ngoại trừ em, người
nào anh cũng thấy chướng mắt, các bạn học của anh đều nói nữ minh tinh này kia
xinh đẹp, nhưng anh cảm thấy không một ai có thể so sánh được với em, em giống
như một cô tiên vậy." Tiêu Lỗi dỗ dành để Mộ Tình vui vẻ.

Quả nhiên Mộ Tình được
dỗ đến nở nụ cười, rúc vào trong lòng anh, cảm thấy bản thân hạnh phúc như sùi
bọt. Người con trai này nói gì cô cũng nguyện ý tin, hơn nữa anh thực sự không
lừa gạt cô bao giờ, bất luận nói cái gì với cô, đều là nói được làm được. Anh
là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời cô, và có lẽ là người quan trọng nhất,
cô nhìn anh thế nào cũng cảm thấy không đủ, cảm thấy anh là người đàn đẹp trai
nhất và tốt nhất trên đời.

“Anh… Anh...” Giọng nói
của em trai Tiêu Miểu từ ngoài cửa truyền vào. Thằng nhóc này đã 11 tuổi, trở
về nhà liên đi tìm anh trai, bám cả ngày giống như kẻ chuyên theo đuôi.

“Anh bận lắm, em đi
chơi một mình đi.” Tiêu Lỗi không kiên nhẫn, phải tạm thời dời môi khỏi gương
mặt của Mộ Tình. Ai ngờ được thằng nhóc kia lại trở về nhà sớm, anh đang cao hứng,
không có tâm tư lôi thôi cũng tên nhóc kia.

Tiêu Miểu đẩy cửa ra
một chút, từ khe cửa nhìn thấy anh trai mình đang ôm con gái trong lòng, chẳng
những hôn cô mà còn giống như đang sờ cô, không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Anh trai hắn giống như
một tên lưu manh! Tiêu Miểu choáng váng. Bùm một tiếng, cái đầu nhỏ đụng vào
cánh cửa, lúc cửa mở, ngã sấp xuống. Tiêu Lỗi nghe được tiếng động, đành phải
buông Mộ Tình ra, đến đỡ thằng em trai. Tiêu Miểu tự mình đứng lên, nhanh như
chớp chạy đến trước mặt Mộ Tình, tỉ mỉ nhìn cô.

Chú thích:

(1) Ngạc
Luân Xuân tộc: là một dân tộc tại miền bắc Trung Quốc. Đây là một
trong 56 dân tộc được công nhận chính thức tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Theo thống kê năm 2000, 44,54% người Oroqen sống tại Nội Mông và 51,52% sống
dọc theo Sông Hắc Long Giang (Sông Amur) thuộc tỉnh Hắc Long Giang. Kỳ tự trị
Oroqen nằm tại Nội Mông.

Người Oroqen chủ yếu
sống nhờ vào săn bắn và họ có phong tục sử dụng lông thú và da động vật để làm
y phục. Nhiều người trong số họ đã từ bỏ săn bắn và tôn trọng luật lệ nhằm bảo
vệ động vật hoang dã tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Chính phủ được cho là đã
cung cấp nhà ở hiện đại cho những người đã bỏ lại phía sau cách sống truyền
thống. Mặc dù chỉ có 8000 người song dân tộc Oroqen vẫn có một đại biểu trong
Quốc hội Trung Quốc theo như quy định.

(2) Dãy
núi Tiểu Hưng An hay Tiểu
Hưng An Lĩnhnằm ở phía bắc tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc và một
phần tỉnh Amur cùng tỉnh tự trị Do Thái của Nga. Tiểu Hưng An gồm các ngọn núi
thấp, chủ yếu là các ngọn đồi, dài chừng 400 km, có hướng tây bắc-đông
nam, các đỉnh cao trung bình từ 600–1000 m, đỉnh cao nhất là 1.429 m
trên mực nước biển. Tiểu Hưng An Lĩnh có khí hậu ông đới đại lục với mùa đông
dài và lạnh còn một hè ấm áp những ngắn. Tài nguyên lâm nghiệp phong phú, là
một trong những khu vực rừng chính tại Trung Quốc, ngoài ra còn giàu về tài
nguyên động vật và khoáng sản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui