Thiên Nga Đen Thiên Nga Trắng


Trương Tĩnh Hương nghe người làm nói thì ba chân bốn cẳng chạy đến nhà riêng của Trương Cảnh Bách.

Cô không ngờ anh mình lại tìm thấy người mới sớm như vậy.

Cổng tự động mở, chiếc rolls royce của Trương Tĩnh Hương từ từ lái vào trong khuông viên biệt thự.

Ở ngoài cô đã thấy có thêm một đôi dày cho phụ nữ đặt trên kệ, người làm thấy tiểu thư xuất hiện thì vội vã ra chào đón.
-“ Tiểu thư mới đến”
-“ Thiếu gia không có ở nhà, mời tiểu thư lên phòng nghỉ trước ạ”
Trương Tĩnh Hương cau mày
-“ Cô ta đâu rồi?”
-“ Tiểu thư hỏi ai ạ?”
-“ Người mới của anh trai tôi đâu? Mời ra đây gặp mặt”
-“ D-dạ”
Người làm vội vàng chạy lên phòng của Hồ Tịnh Nghi mời cô xuống.


Họ đã quen với nét mặt này của Trương Tĩnh Hương, cô ta đang rất bực mình.

Nhìn thấy Hồ Tịnh Nghi đứng ở cầu thang, cô ta bật cười.
-“ Thật sao?”
Trương Tĩnh Hương từ từ bước đến, đôi mắt sắc bén quét qua Hồ Tịnh Nghi từ đầu đến chân.

Cô ta bật cười lạnh lùng, không che giấu sự khinh thường trong ánh mắt.
Hồ Tịnh Nghi giữ chặt tay vịn cầu thang, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Cô biết người phụ nữ trước mặt là ai, và không khó để đoán ra lý do Trương Tĩnh Hương đến đây.

Trong bộ váy giản dị, cô chỉ có thể đứng đó, cảm nhận ánh nhìn xuyên thấu của Trương Tĩnh Hương, như thể bị lột trần trước mắt kẻ thù.
Trương Tĩnh Hương bước tới gần hơn, ánh mắt cô ta đầy vẻ chế giễu:
-“Đây là ‘người mới’ mà anh trai tôi chọn sao? Thật không ngờ anh ấy lại hạ thấp tiêu chuẩn của mình đến mức này.

Sau khi rời đoàn múa chị thế mà lại đi cau dẫn anh tôi”
Giọng điệu sắc sảo của Trương Tĩnh Hương như từng nhát dao cứa vào lòng tự trọng của Hồ Tịnh Nghi.

Nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Trương Tĩnh Hương, đáp lại:
-“ Tôi và cô sắp trở thành người một nhà, hơn nữa tôi sẽ là trưởng bối của cô nên cô…tiểu thư nên cẩn thận lời ăn tiếng nói mới phải”
Lời nói của Hồ Tịnh Nghi khiến Trương Tĩnh Hương thoáng bất ngờ.

Cô ta không nghĩ người phụ nữ trước mặt lại có thể trả lời điềm đạm như vậy.

Nhưng ánh mắt Trương Tĩnh Hương nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo.

Cô ta kiêu kì bỏ lên phòng.

Trương Tĩnh Hương không hiểu nỗi anh mình đang nghĩ gì.


Hồ Tịnh Nghi không hề khá giả gì, không có gia tộc chống lưng thì cô có thể bị hại bất cứ lúc nào nởi các thế lực thù địch với Trương gia.
Trương Cảnh Bách quay về nhà, nhìn thấy xe của em gái đậu trong sân thì cũng hiểu.

Anh chậm rãi tháo bỏ áo khoác, bước vào phòng khách, đôi mắt trầm tĩnh dõi theo người làm đang lo lắng dọn dẹp.
-“Thiếu gia, tiểu thư đang ở trên lầu,” một người làm báo cáo nhanh khi thấy anh xuất hiện.

Anh không định đến phòng của Hồ Tịnh Nghi mà lại đến phòng làm việc trước.
Trương Tĩnh Hương bước vào phòng làm việc của anh trai với dáng vẻ kiêu kì.

Cô khẽ khép cửa lại, rồi nhìn thẳng vào Trương Cảnh Bách đang ngồi sau bàn làm việc.

Không gian trở nên ngột ngạt, chỉ có tiếng động cơ nhẹ nhàng từ chiếc đồng hồ cổ trong góc phòng.
Trương Cảnh Bách ngẩng đầu lên, nhìn em gái với ánh mắt trầm tĩnh.
-“Ngồi đi, Tĩnh Hương.”
Trương Tĩnh Hương bước tới, nhưng thay vì ngồi xuống, cô đứng lại trước bàn làm việc, khoanh tay trước ngực.
-“Anh, em cần nói chuyện với anh về cô ta.”
Trương Cảnh Bách không bất ngờ trước phản ứng này.

Anh chậm rãi dựa lưng vào ghế, giọng điềm tĩnh, “Anh đoán em đã gặp Tịnh Nghi.”
-“Tất nhiên,” Trương Tĩnh Hương bật cười nhạt
-“Anh nghĩ gì khi đưa cô ta về đây? Cô ta không có bất cứ giá trị gì để trở thành người của Trương gia, không quyền lực, không tiền tài.


Nếu anh định lấy vợ, tại sao lại là cô ta? Làm sao một người phụ nữ như thế có thể tồn tại trong thế giới phức tạp của Trương gia?”
-“ Anh có tính toán riêng của mình”
Trương Tĩnh Hương đập bàn
-“ Thà anh lấy con gái của Trình gia đi, chị ta có cả một gia tộc lớn ở phía sau chống lưng đằng này anh đi lấy cô gái bình thường.

Rồi cô ta sẽ vùng vẫy thế nào trong mớ hỗn độn của Trương gia?”
-“ Từ bao giờ em xen vào chuyện của anh thế?”
Trương Tĩnh Hương im lặng
-“ Em thật chẳng thể hiểu nổi anh, em sẽ nói với mẹ và bà ấy sẽ không cho anh cưới cô ta đâu”
-“ Quá trễ rồi, anh và Tịnh Nghi đã đến cục dân chính làm thủ tục rồi”
Trương Tĩnh Hương quay lại nhìn anh mình.

Lại gì nữa? Anh trai cô định để một cô gái vô tội bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực của các băng đảng, tính mạng cũng không còn được bảo đảm sao? Trương Tĩnh Hương đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi, cô phải nói chuyện này cho mẹ.

Lam Phương Dung không bao giờ chấp nhận người con dâu như Hồ Tịnh Nghi đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui