Hồ Tịnh Nghi tỉnh dậy trong đêm khuya, tiếng chuông điện thoại reo vang phá tan sự im lặng.
Cô lờ mờ mở mắt, nhấc máy lên, và giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia lập tức khiến tim cô thắt lại.
-“Thưa cô Hồ, tình hình sức khỏe của mẹ cô đã bắt đầu xấu đi.
Xin cô đến ngay.”
Lời thông báo ngắn gọn nhưng đủ làm Hồ Tịnh Nghi cảm thấy như một cơn sóng dữ ập đến.
Cô không còn thời gian để suy nghĩ, chỉ vội vã đứng dậy, không kịp thay đổi trang phục.
Cô khoác vội chiếc áo mỏng, tay chân run rẩy, và cảm nhận được sự lạnh lẽo của đêm khuya.
Trương Cảnh Bách đang ngủ say bên cạnh, nhưng khi nghe thấy tiếng động, anh lập tức tỉnh dậy.
Anh thấy Hồ Tịnh Nghi đang vội vã thu dọn đồ đạc và nhận ra tình hình nghiêm trọng.
Anh nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-“Em sao vậy?” – Anh hỏi, giọng tràn đầy lo lắng.
-“Mẹ tôi… Bệnh viện gọi, nói tình trạng của mẹ tôi đã xấu đi.
Tôi phải đến đó ngay.”
Trương Cảnh Bách không mất thời gian để suy nghĩ.
Anh lập tức đứng dậy, nhanh chóng đưa Hồ Tịnh Nghi ra ngoài, và lái xe tới bệnh viện.
Trên suốt quãng đường, Hồ Tịnh Nghi ngồi im lặng, tâm trí cô chỉ nghĩ đến mẹ.
Cô cảm nhận nỗi sợ hãi và bất lực đang ngày càng lớn, không có cách nào để kiểm soát được tình hình.
Khi họ đến bệnh viện, Trương Cảnh Bách nhanh chóng tìm được chỗ đậu xe và dẫn Hồ Tịnh Nghi vào trong.
Họ không còn thời gian để lo lắng về sự lộn xộn trong tình trạng của Hồ Tịnh Nghi lúc này; mọi thứ đều trở nên mờ nhạt trước nỗi lo lắng về sức khỏe của mẹ cô.
Họ nhanh chóng lên tầng điều trị.
Hồ Tịnh Nghi chạy vội vào phòng bệnh, Trương Cảnh Bách theo sát phía sau, không rời nửa bước.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, và không khí trong phòng cảm giác nặng nề.
Các bác sĩ và y tá đang làm việc với sự khẩn trương, nhưng Hồ Tịnh Nghi nhận ra rõ ràng sự thất vọng trong ánh mắt của họ.
Cô vội vã đến bên giường bệnh của mẹ, nhìn thấy bà Hồ đang nằm im lìm, thở yếu ớt.
Hồ Tịnh Nghi nắm chặt tay mẹ, cảm giác lạnh buốt từ tay mẹ làm cô rùng mình.
Cô không kìm được nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống tay mẹ, hòa cùng nỗi đau và bất lực.
-“Mẹ ơi… mẹ đừng rời xa con…” – Cô thì thầm, giọng cô nghẹn ngào.
“Con không thể sống thiếu mẹ… Con cần mẹ…”
Trương Cảnh Bách đứng gần đó, nhìn thấy sự đau đớn và tuyệt vọng của Hồ Tịnh Nghi.
Anh không thể làm gì nhiều hơn ngoài việc đứng bên cạnh cô, và chỉ có thể cầu mong cho điều kỳ diệu xảy ra.
Anh biết rằng, dù có bao nhiêu tiền, điều đó cũng không thể mua lại sự sống.
Những gì anh có thể làm lúc này chỉ là sự hiện diện và hỗ trợ tinh thần cho cô.
Hồ Tịnh Nghi ngồi bên cạnh giường bệnh, đôi mắt sưng đỏ vì khóc suốt cả đêm.
Mẹ cô – bà Hồ – đã chiến đấu với căn bệnh ung thư não giai đoạn 3 suốt nhiều tháng trời, nhưng bây giờ, sức lực của bà dường như đang cạn kiệt.
Từng hơi thở yếu ớt của bà khiến trái tim Hồ Tịnh Nghi như bị bóp nghẹt.
Căn phòng yên tĩnh đến ngột ngạt.
Ánh sáng từ chiếc đèn mờ hắt ra, chiếu lên gương mặt hốc hác của bà Hồ.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng bà tỉnh lại, và Hồ Tịnh Nghi không thể quên được những khoảnh khắc đó.
Mẹ cô từng là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, nhưng căn bệnh quái ác này đã biến bà thành một người hoàn toàn khác, yếu đuối và mong manh.
Bác sĩ đã giải thích rõ rằng khối u trong não của bà Hồ đã lan rộng, gây ra những cơn đau không thể tưởng tượng và làm suy giảm khả năng của cơ thể.
Dù bà đã trải qua phẫu thuật và điều trị, nhưng căn bệnh đã phát triển đến giai đoạn quá muộn để có thể cứu chữa.
Họ chỉ có thể giúp bà giảm đau, nhưng không thể kéo dài thêm thời gian.
Hồ Tịnh Nghi nhìn mẹ mình, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Cô nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp, khi bà vẫn còn khỏe mạnh, từng dạy cô múa ballet, từng cổ vũ và yêu thương cô hết mực.
Giờ đây, cô chỉ còn lại nỗi đau và sự bất lực, không thể làm gì để cứu lấy mẹ mình.
Bàn tay cô nắm chặt lấy tay mẹ, mong rằng bà có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô, dù bà đang hôn mê sâu.
Trong khi đó, Trương Cảnh Bách đứng bên cạnh, quan sát cảnh tượng đầy đau lòng.
Anh không nói gì, chỉ âm thầm dõi theo Hồ Tịnh Nghi.
Anh biết rằng cô đang trải qua những giây phút khó khăn nhất trong cuộc đời.
Đối diện với nỗi mất mát và sự chia ly là điều không ai có thể dễ dàng chấp nhận.
Cuối cùng, sau một lúc im lặng kéo dài, Hồ Tịnh Nghi khẽ thở dài và cất tiếng:
-“Anh nghĩ… em có nên đưa mẹ về nhà không? Bác sĩ nói bà không còn nhiều thời gian nữa.
Em không muốn mẹ phải chịu thêm đau đớn ở nơi này.”
Trương Cảnh Bách nhẹ nhàng gật đầu:
-“Nếu em nghĩ đó là điều tốt nhất cho mẹ, anh sẽ hỗ trợ em hết mình.”
Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe:
-“Em biết rằng dù có bao nhiêu tiền, em cũng không thể thay đổi được số phận.
Nhưng ít nhất em muốn mẹ được ra đi trong bình yên, trong căn nhà quen thuộc, nơi đã gắn bó với bà suốt cuộc đời.”
Trương Cảnh Bách bước lại gần, đặt tay lên vai Hồ Tịnh Nghi, an ủi:
-“Anh hiểu… Anh sẽ lo liệu tất cả để mẹ em có thể trở về nhà một cách thoải mái nhất.”
Hồ Tịnh Nghi không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Cô cảm thấy sự trống rỗng và mất mát trong lòng ngày càng lớn dần.
Mặc dù biết trước ngày này sẽ đến, nhưng khi đối diện với nó, cô không ngờ nỗi đau lại lớn đến thế.
...----------------....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...