"Bình An, A Như đã trở về." Cận Chính Lôi nói từng chữ.
Hà Bình An a một tiếng, trong điện thoại truyền đến tiếng đồ vật đổ vỡ, hắn ta quá khiếp sợ.
"Tôi muốn biết, cô ấy trở về vì sao, cùng ai ở một chỗ, đang ở đâu." Yết hầu hắn khô cạn, nói ra từng từ, giống như không khí trong phổi đang hung hăng tràn ra ngoài, trái tim và lồng ngực đều trống vắng.
"Đại Khuyên Ca." Hà Bình An vẫn giữ lại thói quen ngày xưa, xưng hô thân thiết. "Chị dâu đã rời đi bảy năm rồi..."
"Bảy năm chín tháng."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đã lâu như vậy, Đại Khuyên Ca em nghĩ anh nên từ bỏ đi."
Hắn đã từ bỏ. Một phát súng của nàng đã đem khát vọng của hắn bắn nát, hắn uống cà phê như cố gắng nuốt trôi cả đau khổ, hắn không nghe tin tức gì ở Anh nữa, từng ngụm cà phê cay đắng nuốt xuống, với hắn mà nói, giống như đang nuốt axit sunfuric, ngày hắn nhìn thấy hai bóng người quấn quýt ngoài trời tuyết, hắn đốt điếu thuốc trong tay tới nỗi cháy cả vào da thịt, đồng thời cũng cháy cả cõi lòng hắn.
Nhưng nàng đã trở về. Cùng một hòn đảo, cùng hắn hít chung một bầu không khí.
"Bình An, tôi muốn biết."
Hửng đông, Hà Bình An gọi điện tới trả lời: "A Tẩu ở khách sạn Bán Đảo, ở cùng một chỗ với cô ấy có cậu và dì. Chị ấy trở về là vì, là vì..., Đại Khuyên Ca, buông tay đi, bảy năm rồi, tất cả như bây giờ mới là tốt nhất."
"Bởi vì sao?" Cận Chính Lôi đã khôi phục bình tĩnh.
"... Chị dâu và Đinh nhị thiếu gia kết hôn, trở về cử hành lễ đính hôn." Hà Bình An không dự liệu được phản ứng của hắn nên vội vàng gọi. "Đại Khuyên Ca!"
"Tôi đã biết."
Ngày đầu tiên tới nơi, Mĩ Nhược đã gọi điện tới cho cô Bảy, cùng ngày cha mẹ Đinh Duy mở tiệc chiêu đãi ở nhà lớn. Ngày thứ hai, nàng muốn đi viếng mẹ.
Đinh Duy đi cùng nàng.
Chiêm Mỹ Phụng được chôn cất tại bãi tha ma người Hoa, vị trí rất đẹp, hướng ra biển xanh.
Hồi con sống, mẹ tha thiết mơ ước, được ở khu nhà cao cấp trên đỉnh núi, nhìn ra mặt biển, rốt cuộc cũng thành. Mĩ Nhược cười trào phúng, nhưng nghĩ lại lại thấy thương tâm, đôi môi run rẩy, tình cảm khó kìm nén.
Một bức ảnh đen trắng nhỏ thôi, mà vẫn có thể nhìn ra trong mộ là một người con gái từng xinh đẹp khuynh thành. Trên tấm bia khắc. "Chiết Giang, Dư Liêu, Chiêm Mỹ Phụng phu nhân chi mộ.", phía dưới là ngày sinh ngày mất.
Mĩ Nhược buông hoa tươi, vuốt ve bia mộ. Thì thào: "Đến chết, hắn cũng không cho mẹ danh phận. Mẹ tội gì hại con?"
"A Như." Đinh Duy ôm chặt nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em đã vì mẹ khóc hết nước mắt, em nợ mẹ đã trả hết từ lâu." Hốc mắt nàng khô khốc, trong lòng nước mắt cuồn cuộn không chảy ra, chất đầy trong lồng ngực. "Thế nhưng, Duy, em còn cảm kích mẹ, mẹ sinh em ra, không có đem em vứt bỏ trong thùng rác, hoặc ở đầu đường, không để em sống thiếu thốn. Mười mấy năm ròng rã, em cũng có thời gian vui vẻ. Em không biết, em hận mẹ hay em thương mẹ nhiều hơn nữa."
"Người cũng mất rồi."
Mĩ Nhược ở trong ngực hắn gật đầu.
"Con không muốn tạm biệt mẹ, sau này cũng không muốn." Lúc rời đi, nàng lặng yên nói với bia mộ. "Kiếp sau, con hi vọng mẹ đầu thai vào một gia đình tốt. Mẹ có thể làm cô chủ, con và mẹ không còn quan hệ."
Trở lại khách sạn, Đinh Lộ Vi đã chờ hồi lâu, mẹ Phương Gia Hạo tiếp đón.
"A Như, tôi rất háo hức nhìn thấy bạn mặc áo cười." Đinh Lộ Vi giống như thiếu nữ, biểu cảm sinh động, không cần Mĩ Nhược ân cần hỏi thăm đã nói xong, gấp gáp kéo nàng rời đi.
Phương phu nhân cười nhẹ nhàng, nói: "A Như, con đi đi, dì và Đinh phu nhân có chuyện khác an bài." Người Anh và người Hoa ít giao tiếp, ở Luân Đôn bà cô đơn lạnh lẽo đã lâu, tới cảng, Đinh gia ân cần chiêu đãi, thân phận địa vị ngang nhau, tiệc đính hôn hôn này, mẹ Phương Gia Hạo vô cùng thích thú.
Mĩ Nhược và Đinh Lộ Vi đi thử áo cưới và lễ phục.
Nàng mặc một bộ, lại đi ra, cho Đinh Duy ngắm.
Đinh Duy ngây ngốc, chỉ biết gật đầu và lắc đầu, Lộ Vi giễu cợt: "Anh hai, anh chuẩn bị tốt không, em sợ anh hạnh phúc tới ngất đi."
Đại thiếu phu nhân Đinh gia cũng cực kì hâm mộ, nhớ lại nói: "Ngày đó chúng ta kết hôn, Duy Tông một khắc cũng không muốn ở lại, nói công ti có việc, bỏ chị lại với mấy chị em."
Lộ Vi an ủi: "Anh cả không hiểu tình thú, chỉ biết công việc, trong mắt chỉ thấy chữ số Ả Rập."
Đinh Duy ngoảnh mặt làm ngơ với đoạn đối thoại, trong mắt chỉ thấy vị hôn thê. "A Như, bộ này rất đẹp."
Mĩ Nhược cười: "Anh cũng thích cái này?" Nàng nhìn bóng mình trong gương. "Em cũng thích bộ này nhất."
Lộ Vi tiếc nuối nói: "Thời gian quá gấp, bằng không thì váy cưới sẽ là hàng đặt theo yêu cầu. A Như, hai người thật sự không muốn kết hôn ở Hồng Kông? Hai người quay về Luân Đôn, tôi có thai, chỉ sợ Diêu Linh Khang không cho tôi ngồi máy bay."
"Không cần lo lắng, Đinh bá mẫu và dì tôi sẽ an bài tốt. Tôi và Duy muốn công chứng trước, chờ tôi tìm được công việc sau đó mới cử hành hôn lễ. Còn chưa có dự định tìm giáo đường cơ."
Sau khi thử lễ phục xong, đoàn người kéo nhau đi ăn cơm tối.
Sắc mặt Đinh Duy đã có chút mệt mỏi, Mĩ Nhược khuyên hắn nên sớm quay về nghỉ ngơi.
Hắn kéo tay nàng thở dài. "Anh muốn ở Anh, mỗi ngày cùng em một chỗ. Hiện tại tách ra, anh không thấy em không an lòng."
"Anh nhẫn nại vài ngày nữa thôi. Em cũng vậy mà." Mĩ Nhược hôn trán hắn.
Nàng dừng xe trước khách sạn Bán Đảo, nhìn xe của Đinh gia đi khuất, mới quay đầu lại, đi về hướng đài phun nước.
Có một cô bé dòm ngó nàng nhiều lần, sợ hãi đứng dậy.
"Buổi sáng đã thấy em, em ở đây một ngày sao? Chiêm Tiểu Mỹ?"
Chiêm Tiểu Mỹ lấy dũng khí, chỉ trích: "Buổi sáng chị nhìn thấy em, tại sao không gọi em lại, khiến em chờ cả một ngày?"
Mĩ Nhược giải thích: "Ban đầu chị không có nhận ra em, chị không biết em đã cao như vậy."
Chiêm Tiểu Mỹ lúng túng nhìn nàng, mắt ngân ngấn nước: "Chị quên em rồi phải không? Nhiều lần gọi về, chị chỉ gọi cho cô Bảy, không gọi cho em. Cô Bảy nói chị yêu quý em, là lừa gạt. Em ghét chị!"
Mĩ Nhược đi nhanh tới, giữ chặt bé. "Tiểu Mỹ, đợi một ngày, em có đói bụng không?"
"Em không ăn đồ của chị."
"Chị làm cật xào tiêu, em đi cùng chị không?"
Chiêm Tiểu Mỹ nghiêm túc nhìn nàng, trông thấy thành ý trong mắt nàng, gật đầu.
Mĩ Nhược dẫn bé về phòng, gọi món ăn tới. Tiểu Mỹ nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ, Mĩ Nhược nhìn bé.
Nhìn ra được Cận Chính Lôi đối xử với bé không tệ, quần áo mới tinh, giày da vừa chân, mặt mày tự tin. "Em ra ngoài một ngày, cô Bảy có biết em tìm chị không?"
Tiểu Mỹ thu lại ánh mắt, gật đầu.
Năm đó cô Bảy cũng quan tâm nàng như vậy? Mĩ Nhược thở dài, gọi tới phố Ninh Ba.
Một giọng nam trầm thấp bắt máy, trái tim nàng như muốn ngừng đập, đưa điện thoại cho Tiểu Mỹ.
"Cha, con ở nhà bạn học. Con sẽ nhanh chóng trở về, không ăn cơm."
Không biết trong điện thoại Cận Chính Lôi nói gì đó, Chiêm Tiểu Mỹ kinh ngạc, nhìn Mĩ Nhược một cái, nhỏ giọng nói: "Con tới tìm chị, con chỉ muốn nhìn một cái thôi."
Nghe xong một hồi, bé lại nói: "Chị mời con con ăn cơm. Vâng, con biết."
Nhân viên phục vụ gõ cửa, đẩy toa ăn vào.
"Cô Bảy từng nói qua khẩu vị của em, thử xem thích không?" Mĩ Nhược đưa cho em gái chiếc đũa, lại múc canh cho bé.
"Người đàn ông gầy nhom lúc sáng là chồng chị?"
Nàng cười. "Là vị hôn phu. Hôm qua chị gọi cho cô Bảy, có cùng cô nói, mấy ngày nữa xong việc, hẹn hai người ra ngoài gặp mặt."
Tiểu Mỹ ăn một miếng cơm, hỏi: "Vì sao chị không về nhà?"
Mĩ Nhược trầm mặc một lát, nói: "Em ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta trò chuyện."
Tiểu Mỹ vội vàng ăn xong, đưa mắt nhìn nàng.
Mĩ Nhược nói: "Em có học được không? Ở trường quen không? Có bạn tốt hay không?"
"Chị vừa rồi nói, em ăn xong, chị nói cho em biết, vì sao chị không về nhà, không thăm em."
Mĩ Nhược thở dài: "Tiểu Mỹ, không phải chị không nhớ em, chị có nỗi khổ tâm."
Tiểu Mỹ không bỏ qua, hỏi: "Nỗi khổ tâm là gì?"
Mĩ Nhược nâng trán, không cách nào mở miệng.
Nước mắt vụt sáng trên lông mi Chiêm Tiểu Mỹ, bé đứng lên nói: "Em hiểu rồi, cảm ơn bữa ăn của chị."
"Tiểu Mỹ, chị gọi xe đưa em về."
"Không cần."
Mĩ Nhược theo bé xuống lầu. Trong thang máy, Tiểu Mỹ khoanh tay trước ngực, đầu cúi thấp, nước mắt rơi trên mu bàn tay, ra khỏi thang máy, tới đường lớn.
Mĩ Nhược theo sát bé, cho tới khi Tiểu Mỹ dừng bước: "Chị gọi xe cho em nhé?"
Tiểu Mỹ lắc đầu. "Cha gọi tới nói sẽ lập tức tới, ở chỗ này chờ em."
Mĩ Nhược muốn chạy trốn khỏi đây, lại lo cho em gái, khó khăn suy nghĩ.
Nàng hít sâu không khí lành lạnh. "Trong ấn tượng của chị, khi đó em là một đứa trẻ, ngón tay nắm chặt, ánh mắt to tròn, tò mò nhìn chị. Khi đó chị mới mười sáu. Lần đầu ôm em, hoảng hốt lắm, em mềm nhũn, quả thật chị không dám dùng sức."
"Khi chị có ý rời đi, mỗi ngày đều nghĩ chạy như thế nào, chạy đi nơi nào. Chị không dám ôm em, không dám cùng em nói chuyện, trêu chọc em cười. Chị lo lắng... lo lắng chị sẽ thích em, không có dũng khí rời đi."
Chiêm Tiểu Mỹ ngừng khóc, nhìn bóng xe trên đường.
"Tuy rằng nghe cô Bảy nói em cô đơn, không có bạn; em nhát gan, muốn nuôi chó, nhưng không ai để ý, cũng không dám chủ động đòi; lần đầu em tới trường, không vui như thế nào... Chị sẽ khổ sở vì em, phỏng đoán em có thể hay không, giống chị hồi bé, mỗi đêm chui vào trong chăn lén khóc, nhưng cái kia bởi là ràng buộc huyết thống. Chị đã nói với bản thân, rời khỏi Hồng Kông, tạm biệt tất cả, chị nói như thế, chị tha hương, vô cùng nhớ mong cô Bảy, nhưng không có để ý tới em, đối với em không công bằng. Chị thừa nhận, chị lạnh lùng, đối với em không có quá nhiều tình cảm."
Chiêm Tiểu Mỹ quay đầu, ánh mắt nhìn cây cỏ rồi dừng ở chiếc nhẫn trên tay nàng, oán hận nói: "Chị bây giờ rất tốt, không cần để ý người khác."
Mĩ Nhược im lặng.
Chỉ thấy Tiểu Mỹ vẫy tay. "Cha!" Một người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen vượt qua đài phun nước, dừng lại trước mặt hai người.
Mĩ Nhược lùi hai bước, muốn tránh nhưng không kịp. Lưng nàng căng thẳng, ánh mắt mở to nhìn cửa xe, theo phản xạ, làm tốt tư thế phòng ngự.
Cận Chính Lôi mở cửa xe, một chân đạp xuống đất, ánh mắt thâm trầm, u oán, khóa chặt gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nàng được chăm sóc rất tốt, đôi giày màu xanh tôn da, áo cổ thấp, quần đen. Dưới ánh đèn, bất luận màu da, hay vóc dáng đều hấp dẫn, thu hút ánh nhìn.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc nhẫn của nàng, cơ thể lập tức kéo căng.
Chiêm Tiểu Mỹ xông lên hô: "Cha" Mở cửa xe rồi dừng lại, yên lặng nhìn Mĩ Nhược, lại nhìn tức khí lạnh lùng của cha.
Cận Chính Lôi xa cách nói: "Chúc mừng."
Mĩ Nhược trả lời: "Đa tạ."
Ánh mắt Tiểu Mỹ tuần tra giữa hai người.
Cận Chính Lôi muốn cười, bất đắc dĩ nói: "Hẹn gặp lại."
Mĩ Nhược nhìn chăm chú đuôi xe biến mất, bả vai và sống lưng bỗng nhiên thả lõng, cả cơ thể muốn ngã xuống, nàng ngồi xổm trên đất.
Trong xe tĩnh lặng. Hô hấp của Cận Chính Lôi nặng nề, kìm nén. Chiêm Tiểu Mỹ ngồi cạnh ghế lái xe, nhìn chằm chằm mặt đường, cuối cùng hiếu kỳ chiến thắng kiêng kị và sợ hãi. Bé nhẹ giọng hỏi: "Cha, có phải chị không muốn nhìn thấy cha? Chị sợ hãi, con cảm giác được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...