Thiên Mệnh Vi Hoàng


Mặc dù “đúng sai” đã được phân định rõ ràng nhưng mọi chuyện vẫn cần phải giải quyết triệt để.Hai đệ tử của vị công tử nọ cùng nhau đi đến Cửu Dao sơn, ba người đám Lục Minh Thư cũng bị bọn họ đưa đi.Dọc theo đường đi, Lục Minh Thư chết lặng, chỉ chăm chăm bảo vệ thi thể của Lục Thanh Nghi.Đến Cửu Dao cung, bọn họ bị đưa đến thiên điện, tạm thời dừng lại chờ đợi sắp xếp.Trong điện, Phó Thượng Thanh tiễn Liêm Trinh công tử, đang muốn rời đi thì bị Vũ Văn Sư ngăn lại.“Chưởng môn, còn có một việc, không biết ngài muốn thu xếp như thế nào?”Phó Thượng Thanh suy nghĩ một lúc: “Vũ Văn sư huynh đang nói đến nữ nhi Minh Thư đó sao?”“Chính xác.” Vũ Văn Sư mỉm cười: “Lẽ ra, chuyện gia đình chưởng môn ta cũng không nên hỏi nhiều.

Nhưng mà việc này có bá tánh Cửu Lộc châu làm chứng, sớm muộn gì cũng lan truyền ra ngoài.


Danh dự của chưởng môn cũng là danh dự của Cửu Dao cung, ta thân là trưởng lão trong tông môn, cũng phải hỏi qua việc này một chút.”Phó Thượng Thanh cười nhạt trong lòng một cái, mặc dù lời nói của hắn rất chính trực nhưng chẳng phải hắn muốn nắm thóp điểm yếu của hắn ta hay sao? Mặc dù trước đó đã có lý do thoái thác nhưng Lục Minh Thư vẫn còn tồn tại, dù nhiều dù ít cũng tổn hại đến danh dự của hắn.

Vì điều này, Vũ Văn Sư cũng muốn hỗ trợ Lục Minh Thư một chút, mặc kệ hắn ta có chán ghét ghê tởm như nào.“Ta đã đáp ứng với mẫu thân của con bé, phải chăm sóc con bé thật tốt.

Huống hồ, dù sao con bé cũng là nữ nhi của ta, Vũ Văn Sư huynh có thể yên tâm.”“Ồ?” Vũ Văn Sư cười hỏi: “Nói như vậy, chưởng môn có tính toán muốn giữ con bé ở lại Cửu Dao cung?”“Cái này…”Phó Thượng Thanh còn chưa kịp trả lời, hắn lại giành nói trước: “Nếu đuổi con bé đi thì cũng không được tốt.


Con bé là nữ nhi của chưởng môn mà không giữ lại bên người, chẳng phải sẽ chứng thực lời nói của ma ma Lục gia? Hơn nữa, chưởng môn với năng lực xuất chúng, nữ nhi thân sinh lại không được truyền thụ võ công, việc này sẽ khó tránh khỏi việc người khác mượn cớ gây rối.”Phó Thượng Thanh nhếch miệng cười: “Vũ Văn Sư huynh nói rất chính xác, quả thật ta cũng muốn để con bé ở lại đây.”“Vậy thì chưởng môn tính toán để con bé nhập môn ai đây? Hay là tự mình dạy dỗ?” Vũ Văn Sư kiên trì đến cùng, ý đồ muốn Phó Thượng Thanh ngay lập tức sắp xếp nơi ở cho Lục Minh Thư.Phó Thượng Thanh vô cùng khó chịu nhưng biểu hiện trên mặt vẫn như thường, hắn ta suy tư hồi lâu rồi mới trả lời: “Thật ra ta rất muốn tự tay dạy dỗ nhưng sự vụ trong cung rườm rà, rắc rối, lúc rảnh rỗi ta cũng phải luyện công, sợ làm chậm trễ việc học của con bé, chi bằng cứ mời một vị minh sư về dạy dỗ đi.”“Vậy thì cũng phải lựa chọn người phù hợp, chà, chẳng lẽ ngài đã lựa chọn được rồi sao?”Trong lòng Phó Thượng Thanh thầm nghĩ, ta có người phù hợp nào ư? Hôm nay mới là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nữ nhi của mình, hắn có thể để hắn ta thở một hơi không được sao? Nhưng lời này hắn ta không thể nói ra được.Trong lúc suy nghĩ, Chu Nhân Như cùng bọn họ trở về đến nơi, bỗng nhiên nói chuyện: “Muội đã tìm được người phù hợp rồi.”“Ồ?” Vũ Văn Sư bất ngờ nhìn Chu Nhân Như: “Không biết Nhân Như sư muội đang nói đến ai vậy?”Ánh mắt Chu Nhân Như khẽ động, cười như không cười nhìn hắn: “Lưu Cực Chân, Lưu sư huynh.”Vũ Văn Sư sửng sốt: “Cái này không thích hợp.”“Có cái gì không thích hợp?” Chu Nhân Như ngẩng đầu lên: “Luận xuất thân, Lưu sư huynh xuất thân từ dòng dõi tông sư, đến cả phụ thân ta cũng không theo kịp.

Luận tài năng, Lưu sư huynh cũng là thiên tài trăm năm khó gặp ở Cửu Dao cung, năm ấy mới 24 tuổi đã tiến vào xuất thần cảnh.

Một vị sư phụ tài giỏi như vậy, người khác mong cầu còn khó có!”“Nhưng, Lưu sư huynh hiện giờ…”“Vũ Văn Sư huynh.” Chu Nhân Như mỉm cười nhìn hắn: “Huynh quan tâm con bé như vậy, vì sao không thu nhận nó làm đồ đệ?”Vũ Văn Sư trả lời: “Hiện tại ta đang ở trong bình cảnh, sợ không có thời gian trông chừng con bé.” Đùa chứ, hắn còn muốn luyện công, giờ còn bảo hắn thu nhận đồ đệ, trông coi nữ nhi của Phó Thượng Thanh? Lỡ như nước cờ này đi nhầm, chẳng phải đã tự mình chuốc lấy cực khổ sao?“Như vậy còn không đủ sao?” Chu Nhân Như nhẹ giọng nói: “Cũng giống Vũ Văn Sư huynh bận rộn tu luyện vậy, đâu còn thời gian dạy dỗ con bé nữa? Nếu thân phận sư phụ thấp kém hơn nữa thì sư huynh lại cảm thấy chúng ta sỉ nhục con bé, còn nếu giao con bé cho những mấy lão nhân đó cũng không được.


Tính riêng bối phận đã không phù hợp với nhau rồi.”Vũ Văn Sư bị nàng ta nói đến nỗi á khẩu, không thể phản bác một lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận