Đêm hội Nguyên tiêu, cả thành sáng rực như ban ngày nhờ những ngọn đèn dầu, người qua kẻ lại tấp nập, tiếng ca hát tiếng cười đùa vang vọng.
Mỗi một bước đi nặng hệt như đeo đá, bàn tay nắm tay hắn không ngừng run lên, nội tâm không khỏi lo lắng.
Hai người chậm rãi đi ra khỏi đại điện, qua cửa cung, ra khỏi thành.
Tiếng huyên náo dần xa, trên đỉnh đầu là bầu trời vạn dặm, một vầng trăng tỏa ánh sáng nhạt, một vài đám mây, vắng lạnh nhưng lại mang một hương vị cổ xưa.
Bạch Tiểu Bích dừng bước, “Ta chỉ tiễn tới đây thôi, Diệp công tử bảo trọng!”
Hắn không nói gì.
Nhìn nàng một cái với hắn khó khăn như vậy sao? Bạch Tiểu Bích cúi đầu, buông tay hắn nói: “Yên tâm, ta cũng không có ý định quấn lấy ngươi, ta cũng nên đi rồi.”
“Ngươi đi đâu?” tay nàng bị hắn kéo lại.
“Ngươi không cần phải lo lắng cho ta, chỗ ta có thể đi được có rất nhiều.”
“Ngươi thật muốn trở về?”
Bạch Tiểu Bích có chút ngoài ý muốn: “Vừa rồi không phải là ngươi nhờ hắn chiếu cố ta sao, sao ta có thể không trở về được, hắn chỉ cho ta hai canh giờ!”
Diệp Dạ Tâm trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Vừa rồi ta nghĩ rằng mạng của mình vậy là xong rồi.”
“Ngươi nói vậy có ý gì?”
“Ngươi đã là người của ta rồi, sao có thể đi theo hắn được.”
Bạch Tiểu Bích cả giận nói: “Ta cũng không phải người của ngươi.”
“Buổi đêm đó, trăng cũng rất sáng!”
Bạch Tiểu Bích trăm triệu lần không nghĩ tới hắn nhắc đến đêm đó, cả người run lên, “Là ta hoang đường, Diệp công tử cần gì phải chê cười, nhưng nếu ta sớm hiểu chuyện một chút thì sẽ không làm ra những chuyện hoang đường như vậy. Trong lòng các ngươi, ta sao có thể so được với vinh hoa phú quí, giang sơn cùng mĩ nhân?”
Hắn vẫn kéo tay nàng, “Ta cũng không…”
“Mau buông tay!”
“Hãy nghe ta nói đã!”
“Ngươi còn muốn nói gì nữa?” Bạch Tiểu Bích nhìn thẳng vào hắn, “Bởi vì tội nghiệp ta nên mới muốn dẫn ta đi? Các ngươi cho rằng mình là ai, tới tận bây giờ cũng không hỏi ý kiến của ta, ta sao có thể đi cùng một người mà ngay cả liếc nhìn ta một cái cũng không muốn?”
Mắt hắn vẫn nhìn về nơi khác nhưng khóe môi lại cong lên thành nụ cười rực rỡ.
Diệp Dạ Tâm cười hỏi: “Ngươi đang hận ta?”
“Diệp công tử đề cao bản thân mình quá rồi, sao ta phải hận ngươi chứ?” Xấu hổ chiến thắng lý trí, Bạch Tiểu Bích không chút nghĩ ngợi, rút cây trâm trên đầu đâm xuống cánh tay hắn, “Buông tay!”
Diệp Dạ Tâm hít sâu một hơi, “Không nên tùy hứng!”
Tùy hứng? Tay Bạch Tiểu Bích khẽ run lên nhưng vẫn cắn răng nói: “Còn không buông tay?”
Trâm bạc lần nữa đâm xuống, máu tươi theo đó chảy ra.
Diệp Dạ Tâm hừ lạnh một tiếng, bất chợt kéo nàng vào lòng: “Chỉ cần ngươi không chê ta là kẻ mù lòa.”
Bàn tay Bạch Tiểu Bích dừng lại giữa không trung.
Hết thảy vạn vật xung quanh từ ánh trăng, làn gió, cây cỏ đến cái bóng… giống như đều dừng lại, câu nói vừa rồi được gió tản đi, giống như một cơn ảo giác.
Bạch Tiểu Bích nhẹ giọng hỏi lại, “Cái gì?”
Hắn khẽ mỉm cười lặp lại, “Chỉ cần ngươi không chê ta là kẻ mù lòa.”
Không gian lần nữa trở nên tĩnh mịch.
Ánh trăng lạnh lẽo soi rõ đôi mắt quen thuộc, khoảng cách gần như vậy, vẫn đen nhánh, sâu không thấy đáy nhưng đã không còn sáng như ngày trước nữa, mà đã trở thành không có tiêu cự.
Cây trâm bạc rơi xuống đất tạo thành tiếng vang rất nhỏ.
Kinh ngạc… Khiếp sợ… bao nhiêu loại thần sắc thay nhau xuất hiện trên mặt Bạch Tiểu Bích, nàng gần như không đứng vững được, lẩm bẩm hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại như vậy?”
“Phụ vương sai người hạ độc, ta cứu ngươi ra ngoài, ông ta liền cắt giảm thuốc giải.” Hắn đã thử dùng nội lực để bức chất độc ra, nhưng không ngờ độc này lại lợi hại đến vậy, “Thất Nga lén lấy trộm thuốc giải cho ta nhưng vẫn chậm một bước, độc khí công tâm khiến đôi mắt bị ảnh hưởng.” Từ lúc đó trở đi, hắn không còn dám nhìn thẳng vào mắt nàng nữa.
Hắn bất đắc dĩ phải giao dịch với Ôn Hải, vốn định để nàng trở về bên cạnh Ôn Hải một thời gian, đợi khi hắn tìm hiểu rõ thân phận của bản thân rồi sẽ suy tính tiếp, không ngờ lại khiến nàng hiểu lầm, lén bỏ đi.
Sắc mặt Bạch Tiểu Bích trắng bệch, “Tại sao ngươi không nói sớm?”
Hắn thở dài nói: “Ngươi có chịu nghe ta nói sao? Chẳng lẽ bắt ta nói trước mặt bọn họ, ta là người mù? Nếu ngươi còn đâm nữa thì cánh tay này chắc phải bỏ đi rồi!”
Bạch Tiểu Bích không chút bận tâm tới lời trách móc của hắn, vội vàng dùng tay áo cầm máu trên mu bàn tay hắn, “Có nặng lắm không? Như vậy không được, trên người ngươi có thuốc cầm máu không?” Không đợi hắn trả lời, nàng lôi kéo hắn nói tiếp, “Chúng ta đi tìm đại phu…”
Hắn không chút bận tâm, ôm nàng vào lòng nói: “Mạng của ngươi cao quý, ta chỉ là một hoàng thử kém may mắn, miễn cưỡng đoạt về, chẳng những ảnh hưởng tới phúc đức kiếp sau mà tuổi thọ kiếp này cũng bị giảm xuống, sợ rằng chỉ có thể ở cạnh ngươi hai mươi mấy năm, ngươi có sợ không?”
Bạch Tiểu Bích ngây người.
“Có sợ không?”
“Ta chỉ là một người bình thường, cái gì cũng không biết, lớn lên cũng không đẹp bằng những cô nương kia.”
“Không có cô nương nào dám hết lần này đến lần khác dùng trâm đâm ta cả.”
Bạch Tiểu Bích cúi đầu, vùi đầu vào lồng ngực quen thuộc, nước mắt thi nhau chảy xuống, lẩm bẩm nói: “Ngươi bình thường rất vô tình, ta không biết lúc nào ngươi nói thật, lúc nào ngươi diễn trò nữa, ta chỉ sợ bỗng một ngày lại phát hiện ra, hết thảy mọi chuyện lại vẫn chỉ là một cái bẫy…”
Diệp Dạ Tâm ôm chặt nàng, mỉm cười nói: “Diễn cũng đã diễn xong rồi, còn hát cái gì nữa đây?”
“Ta sợ, sợ một ngày ngươi sẽ hối hận!”
“Nếu hối hận thì ta đã không làm.”
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Du sơn ngoạn thủy, mở tửu lâu, tiệm y phục… ngươi thấy thế nào?”
“Được!”
“Ta không thấy đường, sao bây giờ?”
“Ta nhìn được, ta sẽ là đôi mắt của ngươi!”
“Ta sống trong bóng tối nhiều năm, không có mắt cũng không sao, chỉ là… đêm trăng đó, ngươi thật sự rất đẹp, đáng tiếc từ nay về sau ta không còn được nhìn thấy nữa.”
Nàng xấu hổ đẩy hắn ra, “Ai cho phép ngươi nhắc tới những chuyện này?”
Hắn cười nói: “Chúng ta tìm một chỗ ôn lại chuyện này đi.”
“…Hạ lưu vô sỉ!”
“Ta còn có thể hạ lưu vô sỉ hơn nữa!”
…
Một hồi thần tình điên đảo, thanh âm Bạch Tiểu Bích càng lúc càng nhỏ dần, hắn đột nhiên ôm nàng, không tiếng động lướt trên những cành cây, bóng hai người in dưới khoảng rừng, kéo dài như những cánh hạc dưới trăng…
~o0o~
Người điên nói mò thiên văn địa lý khiến si nhân cuồng dại, những người đứng xem chỉ cười cười không nói.
Nhìn vua dân dậy sóng, cung vàng điện ngọc lạnh lẽo.
Chớ hỏi đâu là thật đâu là giả, hữu tình mà lại vô tình.
Cùng đồ không bằng song phi, trời đất một màu đen tối.
~o0o~
~o0o~ TOÀN VĂN HOÀN ~o0o~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...