Đêm hè, gió lộng, mang theo một chút không khí oi ả sau cơn mưa rào.
Vương Minh Quang khoác một chiếc áo khoác đen mỏng. Không khí Hải Thành, không quá nóng, về mùa đông, cũng không quá lạnh. Bởi vậy, người ta có thể mặc áo khoác cả vào mùa hè, lẫn mùa đông. Hắn mặc như vậy, cũng không ai lấy làm lạ.
Quang năm nay 23 tuổi, cao ráo, đẹp trai, 4 bằng Thạc sĩ, thậm chí còn sắp có đột phá. Xét trong Vương tộc, đã là rất nổi bật, nhưng mãi mà hắn vẫn chưa thấy mình nổi bật, mà càng ngày lại càng mờ nhạt.
Nhưng hắn rất thích sự mờ nhạt này.
Mờ nhạt, vô tung vô ảnh, rất dễ hành động.
Hắn hiểu, thứ mẹ hắn mong ở hắn, chính là điều này. Vương Vũ Hoành mong đợi ở hắn, cũng chính là vậy.
Cũng không thiệt thòi gì. Hắn nghĩ.
Vương Vũ Hoành là ánh mặt trời sáng rực rỡ. Còn hắn là cái bóng của cả Vương tộc.
Hay nói đúng hơn, sắp thành cái bóng của cả Vương tộc.
Hắn còn phải mờ nhạt hơn nữa.
Hắn đeo lên một chiếc mặt nạ. Áo khoác đen, bộ đồ đen. Hắn mất hút vào bóng đêm thành phố này. “Gián”, vừa là những kẻ bé nhỏ hèn yếu, vừa là những kẻ rất có địa vị. Tam Đại Gia tộc, đều rất coi trọng những con “Gián”, vì chúng vừa phải là kẻ đáng tin tưởng nhất, vừa phải được nhận lại nhiều tin tưởng nhất.
Hồng cũng là một con “gián”. Hắn rất thích gián, vì loài này sống rất dai. Ngày ngày, hắn lại nằm bẹp xuống đất bấm điện thoại. Điện thoại của hắn chứa cả tỉ bí mật rồi. Hắn cảm thấy mình thật sự rất quan trọng.
Hắn là “gián” của Vương Nghiệp. Không phải “gián” của Thanh Hải. Thanh Hải chỉ là chi nhánh kinh doanh của Vương Nghiệp tại Hải Thành. Thế lực của Vương Nghiệp tại Hải Thành, không chỉ có Thanh Hải. “Gián” như hắn, có đủ địa vị để không coi Thanh Hải ra cái đinh gì.
Gió thật lộng. Sân thượng, ngắm trời sao, rất tốt. Kiếp con “gián”, tuy nguy hiểm thật, tuy bị nhiều người căm ghét thật, nhưng cũng thật phong lưu.
- Có chuyện gì, trình bày đi.
Giọng nói cất lên. Hồng lập tức thấy mất cả hứng. Kẻ đang nói chuyện với hắn, vốn chỉ là một quản lý quèn ở Thanh Hải, nhưng giờ đã được đề bạt lên để tiếp quản toàn bộ Vương Nghiệp nơi đây rồi. Mà hắn còn rất trẻ, khiến Hồng không phục.
- Đồng chí, cứ bình tĩnh. Anh em mình làm quen với nhau trước đã, sau này còn làm việc nhiều...
- Vụ Linh thiết, các anh đã làm việc không hiệu quả rồi, có lẽ cống ngầm, cũng nên trẻ hoá đội ngũ...
- Ô hô, chú em đừng nóng tính thế. Vụ Linh thiết, đúng là bọn anh hơi chậm một tí, nhưng chẳng phải cuối cùng rất là êm xuôi sao, chính anh dẫn chú em tới chỗ mấy cái container còn gì. Hơn nữa, chú em không biết, vụ đó, “gián” của Phạm thị thính hơn bọn anh, cuối cùng cũng bị người ta đập chết mấy con. Anh có quen một thằng tên Vĩnh, cuối cùng bị ngõ trưởng của nó chém chết...
- Anh đừng vòng vo nữa. Vương Nghiệp từ khi nào làm ăn kém hiệu quả vậy?
Chậc! Thằng oắt này, ngựa non háu đá à mày! Hồng chặc lưỡi. Đã vậy, anh cho mày xơi một vụ thật khoai, xem mày còn vênh mặt tới đâu.
- Những con gián của Trần gia trong Thanh Hải, đã lần ra được rồi. Cầm đầu, chính là Đỗ Vinh. Chú em biết chứ?
- Biết.
- Còn có một danh sách - Hồng ném chiếc USB cho người trước mặt. - Nhưng tay Đỗ Vinh là đầu mối lớn nhất. Không biết chú em có dám xử không? Hắn ta cũng bậc Thạc sĩ đó, thâm tàng bất lộ lắm. Hề hề.
- Đêm nay, hắn ở đâu, làm gì?
Hê hê, con ngựa non này, cắn câu rồi. Hồng cười thầm. Ma mới nha, dù có là sếp của hắn, hắn cũng phải dằn mặt thằng non choẹt này. “Gián” dưới cống ngầm, không dễ làm đệ cho người ta đâu. Quang mỉm cười. Muốn làm việc với đám gián, cần phải bắt chúng nó nghe lời. Đỗ Vinh, vừa là vật tế để lũ gián nghe lời, vừa là giết gà doạ khỉ cho Trần gia phải ra mặt.
Nghĩ cũng tội, mà thôi cũng kệ.
Hắn đạp lên gờ sân thượng, nhảy xuống, gió rít qua chiếc mặt nạ. Hắn đạp vào không khí 6 bước, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Nắp cống đã mở sẵn, hắn nhảy xuống.
Hệ thống cống ngầm này, quả là thiên đường cho đám sát thủ.
Vương Nghiệp, cũng đã kiểm soát được một phần lộ tuyến dưới cống ngầm. Hắn dựa theo bản đồ, tìm tới phía Nam thành phố. Nhà của Đỗ Vinh ở đó.
Đám gián, làm việc hơi có ông kễnh, nhưng cũng rất chính xác.
Đỗ Vinh, vừa đi nhậu về. Hắn chỉ có một mình.
Say xỉn, bước đi loạng choạng. Nhưng bản lĩnh của một kẻ lăn lộn vài chục năm ở đất cảng, trực giác của gã, lại không hề kém.
- Ai?!!
Đỗ Vinh quát lớn một tiếng. Nơi đây rất vắng vẻ. Gió thổi ù ù.
Trong góc tối tăm, một kẻ mặc áo đen, đeo mặt nạ, xuất hiện.
Đỗ Vinh hét lên thật to.
- Muốn tiền hay muốn mạng?!
Hét thật to, không phải là để thị uy, mà để báo động, may ra, còn có người gần đây. Nhưng, không có ai cả.
Đỗ Vinh không hoảng. Hoảng là chết. Gã đến giờ còn chưa chết, là vì gã chưa từng hoảng. Gã cũng không phải là cỡ yếu đuối gì, một mình gã, gã cũng đủ tự tin.
Thạc sĩ Võ Thuật, Thạc sĩ Luyện Thể, Thạc sĩ Khinh công, lại có thêm nhiều bảo vật phòng thân.
Luyện Thể, đạt tới cấp độ Thạc sĩ, thân thể cứng rắn, đao thương bất nhập, chịu nóng chịu lạnh, chịu cả độc dược, ăn mòn, dù là Cường giả, cũng chưa chắc đã công phá được. Hơn nữa, Luyện Thể, còn giúp người sử dụng khống chế lực đạo trong cơ thể mình chuẩn xác hơn, làm được rất nhiều điều, mà người bình thường không làm được. Là khắc chế cứng đối với các Võ giả.
Vương Minh Quang, đã nhắm tới đối tượng, hẳn phải tìm hiểu kĩ càng. Tay Hồng cố tình khích hắn xử Đỗ Vinh, vậy thì hắn xử.
Trong bóng đêm, hắn lao tới. Đỗ Vinh cũng đã thủ thế, ra quyền. Đại Lực Quyền, cấp độ Thạc sĩ, tốn thời gian để vận lực, nhưng uy lực cực kì kinh khủng.
Khác với Bộc Phá Quyền, Đại Lực Quyền sử dụng, không chỉ là cơ bắp, gân cốt, xương khớp, mà còn cả sức nặng, và da thịt. Không chỉ thông qua 1 lần phát lực, mà là nhiều lần phát lực, nhưng lưu trữ lại trong cơ bắp. Tới khi đánh ra, uy lực sẽ được khuếch đại lên rất nhiều lần.
Tích trữ lực trong cơ bắp, cũng chính là một trong những điều mà chỉ Lực Sĩ mới làm được.
Tích trữ lực rất tốn thời gian, vì vậy, vừa thấy đối phương chuyển động, Đỗ Vinh đã vận sức.
Nhưng kẻ lao tới, lại quá nhanh, nhanh hơn hắn dự kiến rất nhiều.
Dù là Tịnh Tiến Bộ Pháp, cũng không nhanh tới vậy.
Đôi chân của Quang, không bước ra những bước chạy, mà như đang lướt trên mặt đất.
Thuỷ Hành Bộ!
Bộ môn Khinh Công, chia làm 3 cảnh giới. 3 cảnh giới này có chút liên quan tới nhau, nhưng không nhất thiết phải phát triển từ nhau.
Tịnh Tiến Bộ, là chạy trên đất bằng. Bắt đầu từ Nhất Bộ, Nhị Bộ, Tam Bộ, lên cao dần. Cảnh giới này phát triển từ môn Điền Kinh, còn được gọi là Bộ Pháp.
Thuỷ Hành Bộ, là chạy trên mặt nước. Phát triển từ Điền Kinh, hoặc Bơi lội.
Đạp Không Bộ, là đạp lên không khí mà chạy. Phát triển từ Điền Kinh, hoặc Nhảy cao.
Cảnh giới cao nhất của Đạp Không Bộ, chính là Đạp Không Phi Hành, chính là bay trên trời. Phải lên tới học vị Tiến sĩ, mới có thể thực hiện. Hơn nữa, nếu không phải là Siêu Cường giả có 3 học vị Tiến sĩ trở lên, chẳng ai luyện tới Đạp Không Phi Hành.
Thuỷ Hành Bộ, khá kén người sử dụng, thứ nhất là vì rất khó học, thứ hai là hầu hết mọi người đều đánh nhau trên đất liền, Tịnh Tiến Bộ là đủ. Bởi vậy, từ Tịnh Tiến Bộ, người ta thường luyện tới Đạp Không Bộ, chứ không ai học Thuỷ Hành Bộ.
Nhưng Vương Minh Quang, hắn lại biết Thuỷ Hành Bộ, lại có thể sử dụng Thuỷ Hành Bộ trên mặt đất, lướt trên mặt đất mà nhanh hơn Tịnh Tiến Bộ rất nhiều.
Làm sao có thể!
Đỗ Vinh hơi không tin vào mắt mình. Nhưng hắn quan tâm nhất, là kẻ địch tiến tới quá nhanh. Đại Lực Quyền, chỉ mới ngưng tụ được 5 lần phát lực. Hắn đành chấp nhận, đánh ra.
Đại Lực Quyền, 5 lần phát lực, cùng lúc bung ra, Bang!! Một tiếng động, lại giống như 5 âm thanh cùng phát ra, như đấm vỡ cả không khí. Quyền Áp, không bay xa, nhưng lại ngưng tụ ngay trước nắm đấm, giáng thẳng về Quang.
Quyền Áp vừa tới, đôi chân của Quang, lại linh hoạt đảo hướng, cả người hắn, như lướt qua Quyền Áp này, tiếp cận tới đối phương.
Nhất Thốn Đoá Thiên!
Có nghĩa là: chỉ bước lệch đi một chút, có thể né ngàn vạn đòn tấn công! Một kĩ năng né tránh rất cơ bản trong Bộ Pháp, nhưng Quang lại sử dụng Thuỷ Hành Bộ, một lần né tránh này, nhìn mượt mà như nước chảy mây trôi.
Hành Vân Lưu Thuỷ!
Mượt mà, không chỉ nói tới bước di chuyển, mà là chuyển động của cả cơ thể. Hành Vân Lưu Thuỷ, chính là cảnh giới mà thân thể chuyển động nhịp nhàng, thông suốt. Một bước né đòn, thuận theo dòng chảy nhịp nhàng của cả cơ thể, mà ra đòn, như dòng nước chảy.
Bốp!!
Một quyền xuất ra từ phía dưới, nhắm thẳng vào mạng sườn. Quỹ tích một quyền này, mượt mà như nước chảy, khi phát lực, cũng âm ỉ như một mạch nước ngầm, lan toả khắp vùng thân của đối thủ.
Đỗ Vinh vốn tự tin về thân thể cường tráng của mình, một quyền này, hắn thấy như gãi ngứa, nhưng cơn ngứa này, lại liên tục lan toả, khắp từng thớ cơ, khắp từng mạch máu, giống như...
Toả Mạch Quyền!!
Lại là một kĩ thuật sử dụng quyền. Đại Nam, chính là thiên đường Võ thuật, chỉ là một nắm đấm, lại được con người khai phá ra vô vàn cách sử dụng.
Toả Mạch Quyền, chú trọng vào cách phát lực, không chú trọng vào cường độ của lực. Lực đạo phát ra, sẽ âm ỉ lan toả.
Luyện Thể, chính là xây dựng cơ thể cường tráng, rắn chắc, giống như một toà thành. Mà Toả Mạch Quyền, lại như một dòng nước nhỏ, len lỏi vào từng khe đá của toà thành ấy. Tuy dường như không ảnh hưởng gì tới thành trì, nhưng lâu dài sẽ để lại thảm hoạ kinh hoàng.
Đỗ Vinh kinh hãi, vội điều động lực lượng cơ thể tới vùng mạn sườn, đánh tan đi cỗ lực âm ỉ ấy. Vì việc này, hắn phân tâm đi đôi chút, cũng là lúc, Quang xuất đòn tiếp theo.
Toả Mạch Quyền, cốt là để có được cơ hội này!
Hắn đang đứng phía bên trái của Đỗ Vinh, một đấm vừa rồi cũng là vào sườn bên trái, hắn thuận đà của cơ thể, nhịp nhàng xoay một vòng, tay phải vươn ra, vươn qua vùng bụng đối thủ, hai ngón tay chọc thẳng vào một điểm ở sườn bên phải.
Hự!!
Đỗ Vinh vừa dồn lực đạo về phía sườn bên trái, nay sườn bên phải, buông lỏng phòng bị, bị hai ngón tay này, điểm trúng vào huyệt đạo.
Điểm Huyệt!!
Kĩ thuật này, là trong Y Học, lại cũng có thể áp dụng vào Võ Thuật. Mạn sườn hắn nhói đau, như thấu vào tới phổi, khiến hắn khó thở.
Vương Minh Quang, từ lúc bắt đầu ra tay, di chuyển nhịp nhàng như nước, đòn thế khai phát tự nhiên, không hề gián đoạn. Tay phải hắn đang vươn qua bụng đối phương, bỗng hơi thu về, gập lại, một cùi chỏ húc thẳng vào vùng Chấn Thuỷ.
Hự!!!
Đỗ Vinh đau nhói, cơn đau đột ngột, bộc phát, khó thể chịu đựng. Hắn hộc một tiếng, như thể toàn bộ khí lực bị phun ra ngoài. Người hắn cong gập xuống.
Từ khi trở thành Lực Sĩ, đã rất lâu rồi, hắn không cảm thấy đau đớn như vậy. Trong tai hắn lùng bùng, mơ hồ nghe thấy tiếng đối phương nói.
- Luyện Thể, thì nghĩ rằng mình vô địch thiên hạ sao? Lậm quá nhiều Tiên Hiệp rồi!
=============
Chấn Thuỷ: là vùng nằm giữa phần bụng và phần xương ức, cũng là nơi kết thúc của xương ức, là nơi kết nối giữa cơ bụng với xương ức. Phần này rất dễ tổn thương, vì nhiều lý do. Trong Võ thuật, người ta tin rằng, vùng này là một huyệt đạo rất quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...