Tháng 7 thường có những cơn mưa bất chợt. Rào rào, rả rích.
Chiều nay, có mưa.
Quán vắng khách. Quang ngồi chán nản bấm điện thoại. Văn ngồi gần đó, cố đọc hiểu quyển sách trừ tà mà Linh tặng.
Một vị khách râu ria xồm xoàm bước vào quán, khoác một chiếc áo khoác mỏng, ướt lấm tấm vài hạt mưa. Chiếc quần jean đã bạc phếch 2 đầu gối, và bạc phếch một bên trái. Đôi giày ướt sũng tạo nên những vệt nước bẩn trên sàn.
Thằng Văn vội chạy lấy cây lau nhà. Ông khách tiến đến quầy thu ngân của Quang.
- Có phở không?
- Có phở. Tái hay chín?
- Tái. Bao nhiêu?
- 20 xu.
- Trả tiền trước.
- Ok. Mời ngồi. Chị ơi, một tái nhé.
Ông khách ngồi húp sùm sụp bát phở, rồi ra đi. Ngoài trời, mưa vẫn rất lớn.
Thằng Văn lại lau nhà một lần, rồi nhìn chòng chọc theo ông khách.
Takezawa đang ngồi trên một cái ghế nhựa gần đó, tựa cửa nhìn mưa. Thấy thằng Văn như vậy, hắn hỏi.
- Ê nhóc, làm gì mà thẩn thơ vậy? Nhớ Trần tiểu thư à?
- Bác Itou, bác không thấy ông khách vừa rồi có gì lạ sao?
- Sao? Ta chả thấy gì lạ cả. Chú mày thử nói xem ông ta lạ ở đâu.
- Cháu, cháu không diễn đạt được, chỉ là cháu thấy loé lên trong đầu như thế.
- Xì, thế mà cũng...
Đúng lúc này, Quang đang bấm điện thoại, cũng ngẩng lên, xen vào.
- Cá thể bình thường trong một chỉnh thể bất thường. Em để ý tới nó sao? Vậy thì thử bắt đầu phân tích từ điểm đầu tiên mà chú để ý đi.
- Em không biết anh nói cái cá thể chỉnh thể gì, nhưng, anh cũng để ý sao?
Văn ngạc nhiên hỏi. Đây là lần đầu tiên có người cũng nhìn thấy những thứ mà nó để ý. Nó ngẫm nghĩ một chút.
- Là đôi giày.
- Đôi giày làm sao? - Takezawa hỏi.
- Nó ướt, ướt sũng. - Văn trả lời.
- Ướt, ướt thì làm sao? Trời mưa, giày ai chả ướt. - Takezawa ngáp.
- Đúng thế, giày ướt là chuyện rất bình thường, nhưng chính vì thế mà nó lại bất thường. - Thằng Văn diễn đạt hơi lủng củng, nhưng nó mặc kệ. - Chú không thấy, mưa rất lớn sao? Mà chiếc áo khoác của ông ấy, không ướt sũng, chỉ lấm tấm thôi.
- Ừm, vậy thì, có thể là... ông ta đi ô tô tới đây. Bước vào ngõ thì chỉ đủ để ướt áo lấm tấm thôi. Còn giày ướt, có thể là do đạp vào một vũng nước nào đó.
- Cháu cũng suýt nghĩ như vậy. - Văn trả lời.
- Là sao?
Quang lại xen vào.
- Là chiếc quần jean.
- Hả? Quần jean? Lại gì nữa? Ta thấy cái quần đó rất bình thường mà.
Văn nhìn thẳng vào ông bác Takezawa.
- Bác thấy bình thường, là bởi vì bác đã quá quen với nó rồi.
- Hả? Là sao?
- Cái quần đó, rất giống cái quần của bác đó bác Itou.
Hắn giật mình nhìn xuống cái quần của mình. Hắn chỉ có duy nhất một cái quần jean này, dạo gần đây chỉ mặc khi xuống trông quán. Nó cũng bạc phếch 2 đầu gối, và bạc phếch một bên... phải.
- Bác có thấy, quần của ông khách bạc bên trái không?
- Ờ, cái này! Cái này... nghĩa là sao? - Takezawa cảm thấy vô cùng đau đầu.
- Bác Itou, bác kể bác đã từng là dân vô gia cư?
- Đúng thế, 60% cuộc đời ta là dân vô gia cư.
- Cái quần này bác cũng mặc khi còn là người vô gia cư?
- Hỏi hoài, ta có mỗi một cái quần, tất nhiên là phải mặc nó rồi, chẳng lẽ mặc quần lót lăn lộn ngoài đường? Ý chú mày là...
- Bác nằm lăn lộn ngoài đường như vậy, nên mới bạc phếch một bên phải không? Là vì, bác nằm nghiêng sang phải. Tại sao vậy? - Văn lại hỏi ngược lại hắn.
- Ờ nghĩ lại, đúng là ta toàn nằm nghiêng sang phải. Vì sao nhỉ?
- Bác thuận tay nào?
- Ta thuận tay phải. Ở, có lẽ là, nằm ngoài đường sẽ thấy vô cùng bất an, nên ta phải nằm nghiêng sang bên tay thuận, như vậy có việc gì xảy ra, có thể bật dậy dễ dàng hơn.
- Vậy bác có thấy, ông khách vừa rồi, ống quần bạc phếch bên trái không?
- Thì chắc hắn thuận tay trái...
- Không đâu, ông ấy cầm đũa ăn phở bằng tay phải.
- Lạ nhỉ? Mà... khoan đã, chắc gì chú mày đã chắc rằng người ta nằm ngoài đường? Lúc nằm trong nhà, ta cũng hay nghiêng sang trái.
- Cháu cũng đã từng nghĩ như vậy. - Văn lắc đầu.
- Cũng? Rốt cuộc mày nghĩ được bao nhiêu thứ trong đầu? - Takezawa thốt lên.
Đến lượt Quang lại xen vào.
- Không quan trọng là nghĩ ra được bao nhiêu thứ, quan trọng là phải hệ thống lại những suy nghĩ đó.
Văn quay sang hắn, gật đầu. Quả thực, chưa từng ai dạy nó xử lý những suy nghĩ vụt loé lên như vậy.
- Lại là đôi giày. Dây giày được buộc, rất cẩn thận, rất đều. - Văn nói.
- Ông ta là một người rất cẩn thận. - Quang gật đầu. - Anh đã nhìn vào ví của ông ta, sắp xếp tiền bạc rất ngăn nắp.
- Một người cẩn thận như thế, sẽ mặc quần jean nằm ngủ trong nhà sao? - Văn lại hỏi Takezawa.
Hắn gật gù. Đúng vậy, khi được ở lại trong nhà hàng, hắn không còn mặc quần jean đi ngủ nữa. Chỉ có trước đây, khi còn vô gia cư, là bất đắc dĩ...
- Vậy tên đó là một tay vô gia cư?
Văn gật đầu. Hệ thống lại suy nghĩ, rất tốt. Một loạt những phân tích vừa rồi, chỉ để xác nhận lại ý nghĩ đã vụt ra trong đầu nó.
- Một người vô gia cư, thuận tay phải, nhưng lại nằm nghiêng về bên trái, bác có thấy lạ không?
- Đúng là rất lạ, nhưng ta không biết vì sao? Nằm bên trái, đúng là rất bất tự nhiên.
- Bình thường, khi bác nằm bên phải, tay phải của bác thường làm gì?
- Ta thường... ừm, gối đầu.
- Người đó nằm bên trái, cháu đoán, chắc là để... tay phải có thể tự do làm việc. - Văn nói.
- Làm việc, làm việc gì? - Takezawa chỉ thấy xuất hiện trong đầu những hình ảnh không trong sáng lắm.
Văn chỉ vào Quang.
- Cái việc mà anh Quang vẫn làm đó. Bấm điện thoại suốt ngày.
Quang gật đầu, xác nhận.
- Khi ngủ, anh cũng toàn nghiêng sang trái, để bấm điện thoại mà.
A! Takezawa cảm thấy, mình sống đã 44 năm nay, mà giờ, mới được thông não. Đơn giản vậy sao? Nhưng là bao nhiêu bước suy nghĩ, để nhận ra thứ đơn giản như vậy?
- Giờ mới là thứ quái lạ nè. - Văn nói tiếp.
- Ủa, nãy giờ vẫn chưa quái lạ sao?
- Bác có nghĩ, một người vô gia cư, sẽ có điện thoại để dùng, lại có ô tô để đi không?
Lại đau não. Takezawa làm sao nghĩ tiếp được nữa chứ. Hắn đầu hàng.
- Chú mày giải thích đi.
- Cháu cũng không biết vì sao, nên cháu mới hỏi bác chứ. - Văn xị mặt. Ông bác này làm như cái gì nó cũng biết vậy. - Một người vô gia cư, nằm ở nơi không an toàn, nhưng lại có thể lấy điện thoại ra dùng suốt ngày, không phải rất lạ sao? Trừ khi, ở nơi đó, không ai có thể cướp được điện thoại của ông ấy. Với lại, nơi đó, rất có thể sẽ khiến ông ấy không bị ướt mưa, mà vẫn có thể di chuyển tới nhà hàng. Kiểu như, đi dưới những mái nhà liên tiếp vậy...
Quang mỉm cười.
- Cu Văn vốn sống còn ít, nên có thứ chưa biết tới. Anh Itou, lăn lộn đã lâu, hẳn phải biết có một nơi như vậy tồn tại.
Một nơi không phải là nhà, nhưng đủ kín đáo, đủ an toàn, lại có thể di chuyển, mà không bị ướt. Những mái nhà liên tiếp. Hay thậm chí, là tất cả đều được che phủ.
- Cống ngầm!
Tên khách vừa rồi, đến từ cống ngầm!
- Là sao hả bác? - Văn hỏi.
- Cống ngầm, chính là nơi chú mày chưa biết tới. Dưới đó, ngay dưới chân chúng ta, là một hệ thống cống ngầm chằng chịt, có rất nhiều dân vô gia cư sống dưới đó.
- Ồ, ra vậy. - Văn gật gù. Vậy là trí tò mò của nó đã được thoả mãn. Cảm giác này, thật là tốt.
Anh Quang, lại có thể giúp nó phát triển khả năng lập luận, quả không hổ danh là Thạc sĩ Toán học.
Nó không biết rằng, thứ nó nhìn thấy, không phải ai cũng có thể nhìn ra. Takezawa là một ví dụ.
Thằng Văn ngồi xuống, tò mò hỏi Takezawa về cống ngầm. Hắn hào hứng kể cho thằng bé nghe. Hoá ra dưới lòng đất Hải Thành còn có cả một thế giới thú vị như thế. Nhưng cũng rất nguy hiểm. Chắc là mình không nên xuống đó. Văn lè lưỡi.
Quang ngồi tại quầy thu ngân, vẫn bấm điện thoại. Nhưng hắn vân vê đồng 20 xu lúc nãy.
Người khách này, đối với Vương Thành Văn, chỉ là sự tò mò mà thôi.
Nhưng, đối với Vương Minh Quang, kẻ này tới đây là để tìm hắn.
Đồng 20 xu, khắc 1 số kí tự.
Một điệp viên của Vương Nghiệp, chuyên trà trộn dưới cống ngầm. Một con “gián”.
Những suy đoán của Vương Thành Văn, hầu như đều đúng cả.
Những kẻ mang họ Vương, đều sở hữu khả năng suy luận kinh người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...