Bữa cơm rất đạm bạc, chỉ có canh, rau và một món xào. Nhưng rất ngon. Thật sự rất ngon. Linh vô cùng kinh ngạc.
- Sao? Đại tiểu thư cho ý kiến đi.
- Ngon! Ngon lắm đó cô. Cũng... gần bằng cơm mẹ con nấu!
- Vậy à? - Chị Thanh cười. - Nếu thấy ngon, thỉnh thoảng lại tới ăn. Cô dạy con nấu.
- Thật hả cô?
- Ừ, thỉnh thoảng tới, dạy thằng Văn học bài.
- Vâng!
Người phụ nữ này, khiến Linh cảm thấy kính nể, cảm thấy thân thiết. Cô bé muốn được học thêm nhiều điều về cô ấy.
- Văn, hôm nay bài thi con làm thế nào?
- Con... con cũng không biết nữa.
- Bạn ấy làm tập trung lắm đó cô. Chắc chắn sẽ qua mà! Thậm chí, nếu phải thi lại, con sẽ ôn tiếp cho bạn ấy.
- À! Văn này. Mẹ nghỉ làm rồi?
- Sao hả mẹ?
- Sao vậy cô?
- Mẹ có chỗ làm mới rồi. Mẹ sẽ làm bếp trưởng đó.
- Oa! Vậy ạ? Vậy để thỉnh thoảng con tới giúp cô làm bếp! Thế địa chỉ nhà hàng ở đâu hả cô?
- À! Chưa biết nữa... - Chỗ này được không anh? Ngay ngã tư nè, view rất tốt. Chỗ này đám Phạm thị đã nhắm xây trung tâm thương mại, nhưng mình có thể mua lại được...
- Vương Minh Quang, mình thật thất vọng với cái bằng Thạc sĩ kinh doanh của cậu, chỗ này ồn ào, bụi bặm, cách đây vài cây lại có một đống công trường. Cậu muốn chị dâu cậu làm việc ở nơi ồn ào thế này sao?
- Haizz...
- Sao? Ý kiến gì?
- Mình đi 13 chỗ rồi đó anh! Những chỗ đắc địa mà bên mình và bên Phạm thị đã xí, anh cũng đều chê.
- Há! Mình phải hỏi cậu đó, chi nhánh Thanh Hải cậu quản lý, mà chọn toàn mấy chỗ xấu hoắc vậy à? Đi tiếp đi!
- Haizz...
Cả buổi chiều, Quang phải chở ông anh họ đi tìm địa điểm xây nhà hàng. Đây có lẽ là cái nhà hàng ăn uống đầu tiên của Vương Triều Kiến Nghiệp trong suốt 3000 năm thành lập.
- Chỗ này được nè. - Vương Vũ Hoành chợt nói.
- Hả?
- Đúng vậy, chập 3 căn nhà lại, làm 1, ngon đấy chứ. Dân cư khu này tốt, không khí yên tĩnh, gần tuyến xe bus, đi lại cũng tiện, lại kín đáo.
- Anh à, rốt cuộc anh muốn xây nhà hay là xây nhà hàng?
- Xây nhà hàng, nhưng cũng là để ở luôn. Với lại, từ giờ, cậu sẽ là chủ nhà hàng này.
- Hả? Em á?
- Đúng thế, từ giờ, việc ở Hải Thành này, anh giao lại cho cậu.
Trầm ngâm một hồi. Việc ở Hải Thành, vốn không nhiều lắm. Hầu như chỉ có một. Bảo vệ hai mẹ con họ. Và một số việc lặt vặt khác.
- Chuyện Tam Đại Gia tộc, chủ trương thế nào vậy anh?
- Còn tuỳ vào Phạm Viết Phương. Nhưng xu hướng chung, sẽ là dọn sân khấu.
Dọn sân khấu. Tức là từ Tam Cực, thành Lưỡng Cực. Hắn lại nhìn khoảnh đất mà Vương Vũ Hoành vừa chỉ. Nếu đây là trụ sở của hắn, thì là một trụ sở rất tuyệt.
- Mình xuống hỏi mua thôi anh. - Không!
- Nhất quyết không bán!
- Có cho cả núi vàng cũng không bán!
Cả 3 nhà đều như 1, dứt khoát từ chối.
- Cụ à, tôi là người của Thanh Hải, cụ muốn đền bù bao nhiêu, tôi cũng lo được cho cụ...
- Anh cân nhắc cho cẩn thận...
- Chị à...
Rầm!!
Rầm!!
Rầm!!
Tiếng 3 cánh cửa đóng sập lại. Bỏ lại hai người đứng ngoài ngơ ngác.
- Bỏ đi anh! Dân cư ở đây quái dị quá!
- Khà khà, cậu thấy mình bỏ cuộc bao giờ chưa? Thứ mình muốn, mình sẽ có bằng được!
- Ý anh là... cưỡng chế?
- Há! Mình thất vọng về cậu. Cậu xem mình đây nè.
Nói rồi, Vương Vũ Hoành đeo kính đen lên, đi tới quán trà đá đầu ngõ. Ở Đại Nam này, muốn thu hoạch thông tin gì, hãy tới quán trà đá. Quán đã ngồi sẵn 3 vị khách.
- Bác này. Cho cốc trà đá.
- Đây. Của bác đây.
- Bà chủ này. Tôi muốn mua nhà, 3 cái nhà trong ngõ ấy, mà người ta không đồng ý.
- Bác vào nhà số 246, gặp ông Tô.
- Khà khà! Có duyên quá nhỉ? Hoá ra là trụ sở của Hắc Long à?
Vương Vũ Hoành vừa cười nói, chưa kịp nhấp chén trà, 2 vị khách trong quán đã bật dậy, rút vũ khí ra.
Vị còn lại, như mới hiểu ra cái gì, cũng đứng dậy, rút ra một thanh kiếm.
- Ố ồ, người Phú Sơn à? Lại còn học Kiếm Pháp, thú vị. Làm ta nhớ tới 1 người quen.
Vương Vũ Hoành cười cười, nhấp chén trà.
- Anh Takezawa, 2 tên này chính là người của Thanh Hải. Anh giúp chúng tôi, xử lý chúng!
Takezawa, vóc người hơi lùn, đã qua 40 tuổi, rút kiếm ra. Thanh kiếm của hắn lưỡi cong, đặc trưng của Phú Sơn Đảo, ánh lên một màu tím biếc lóng lánh.
- A! Anh bạn, ta khuyên anh nên vứt thanh kiếm đó đi. Thanh kiếm đó mang theo Đại Hoạ Vận, rồi sẽ có ngày anh bạn bỏ mạng vì nó!
- Sao... sao ngươi biết?!
Takezawa hét lên. Hắn đúng là luôn luôn gặp xui xẻo, đời hắn đen như một con rệp vậy.
Lần này, hắn gặp phải Vương Vũ Hoành, lại càng đen đủi hơn nữa.
Chuyện về hắn, còn phải nhắc lại mười mấy ngày trước một chút.
==================
Các chi tiết đã từng xuất hiện, không có chi tiết nào là vô nghĩa:3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...