- Rốt cuộc ngươi mất bao lâu?!!!!
Vương Vũ Hoành chuẩn bị rời đi, chỉ thấy Abdarr hét lên. Một lời hét mang đầy uất ức và bất lực. Một kẻ mà hắn bỏ 10 năm ra hòng phế truất, lại phế truất hắn, lại hoá thân thành Thần Thánh ngay trên chính đất nước của hắn. Rốt cuộc, mất bao lâu chứ?
Vương Vũ Hoành quay đầu lại.
- 15 ngày.
Câu nói này khiến Abdarr hộc máu. 15 ngày? Chỉ 15 ngày! Bởi vì sao? Bời vì hắn là Chí Tôn Cường giả sao? Bởi vì hắn đã bước vào Đại Thư viện sao? Hay bởi vì...
Bởi vì hắn là kẻ duy nhất, mà Phạm Viết Phương nhận là học trò.
Abdarr bị binh sĩ Đại Nam áp giải đi. Đầu óc hắn trống rỗng. Toàn bị dư vị trên đời này, hắn đều đã trải qua. Tay Đại tá bay tới gần Vương Vũ Hoành.
- Ngươi tên gì?
- Hạ thần là Vidal Trần. Thần là con lai.
- Vừa rồi làm khá tốt. Việc ở Vrahta, ngươi lo liệu đi. Ta đi đây.
Vidal cúi xuống vái lạy Nam Đế. Hắn biết, cuộc đời mình giờ đã lên voi. Hắn ngay lập tức bắt tay vào việc. Có rất nhiều việc để làm đây, khặc khặc.
Hắn chợt nhìn thấy tay phóng viên ở đằng xa. Tên này, cũng cần phải tiếp đón cẩn thận. Một chiếc phi thuyền tới đón Vương Vũ Hoành. Hắn bay lên, bước vào khoang. Phòng dành riêng cho hắn khá khang trang. Hắn khoá cửa, ngồi xuống ghế, vẻ mệt mỏi. Chiếc phi thuyền bay thẳng về Hải Thành.
Hắn không đủ sức để tự mình bay về nữa. Hắn cũng không đủ sức để đánh thêm một trận với bất kì ai.
Toàn bộ cuộc chiến này, nhìn như nhẹ nhàng ung dung, nhưng thật ra không hề như vậy. Khách sạn ban đêm. Vương Vũ Hoành bước vào. Vương Minh Quang đã ngủ gục bên bàn làm việc. Những giấy tờ tài liệu la liệt chiếc bàn, rơi vương vãi xuống cả mặt đất.
Hắn mỉm cười, không đánh thức Quang dậy. Hắn lấy một chiếc áo khoác đắp cho em họ mình.
Để chuẩn bị cho cuộc chiến này, hắn và Quang đã phải không ngừng tính toán lấy từng tình huống khả dĩ. Thông tin tình báo về chiến lực của đối phương, địa điểm khai chiến, từng bước đi, từng cử chỉ, đều không được thừa thãi.
Đạp Không Phi Hành, lại thêm 2 lần Đạp Không Gia Tốc, vượt hơn 3000 km, khiến Vương Vũ Hoành mất gần một nửa khí lực của bản thân. Lại không thể mang theo Hộ Giáp nặng, để đảm bảo tốc độ.
Nhưng, cái giá này, rất đáng. Là vì hành quân thần tốc, là để toàn bộ Vrahta trở tay không kịp.
Hoàng tộc Abdarr đã bí mật lui về cố thủ tại Vira, hắn cũng đã nắm chắc. Nhưng hắn không thể không dự tính tới việc phải chiến đấu tại bất kì địa phương nào khác.
Chiến lực của pháo đài Vira, tuy rất lớn, nhưng vẫn chưa phải là toàn bộ chiến lực của Vrahta. Hắn phải đánh nhanh thắng nhanh, để bên kia không thể điều động kịp quân lực.
Bỗng nhiên có một Chí Tôn Cường giả tới gõ cửa, toàn bộ cao tầng Vrahta hỗn loạn. Đây cũng là điều hắn mong muốn đạt được, khiến quân lực của chúng tác chiến rời rạc, thiếu khoa học.
Thanh Long Hộ Giáp có lực phòng hộ vật lý bằng 0, nên hắn phải ra tay phá huỷ ngay lập tức 600 ụ súng máy. Nếu 600 ụ súng này xả đạn lên trời, hắn sẽ thành tổ ong ngay lập tức.
Cố ý thể hiện rằng, khí tài đối với Chí Tôn Cường giả, chỉ là sắt vụn, cũng là ép đối phương không thể sử dụng khí tài mà phải tung ra Cường giả. Nếu quả thực khí tài chỉ là sắt vụn, Sáng Chế Gia cũng không được thế giới săn lùng tới như vậy.
Tất cả những hành động mà hắn làm, nhìn như tuỳ tiện, càn quấy, nhưng thật ra lại vô cùng chuẩn xác, tỉ mỉ. Tất cả nhằm tạo nên trong lòng đối phương, một nỗi sợ hãi ám ảnh trong suốt trận chiến.
Từng lời nói của hắn, đều đã được soạn ra một cách cẩn thận. Vì thứ hắn cần, vừa là khiến người khiếp sợ, vừa khiến người phải bái phục.
Nhất nhân địch quốc, không phải chuyện đùa. Sai một ly là đi một dặm.
Bởi vậy, dù đã được tính toán thật tỉ mỉ, điều kiện quan trọng nhất trong cả chiến dịch này, chính là dũng khí kinh khủng của Vương Vũ Hoành.
Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ mình hắn có dũng khí như thế. Dũng cảm tới liều mạng.
Mà hắn đạt tới thành tựu như ngày nay, cũng đều nhờ sự liều mạng như vậy. Đêm đen, đây đó hắt lên những ánh đèn vàng vọt. Quang đang ngủ khò khò. Tiếng ngáy đều đều.
Gian khách sạn không lấy gì làm sang trọng, thậm chí là xập xệ, nhưng Vương Vũ Hoành không quá để ý. Hắn ngồi trên chiếc ghế đã ọp ẹp, rót một ly rượu rẻ tiền, chậm rãi nhấm nháp.
Một thắng lợi quá vang dội, đổi lấy bằng mồ hôi nước mắt, bằng nỗ lực và gian khổ. Nhưng thắng lợi này, hắn có thể chia sẻ với ai?
Với tất cả mọi người đang sùng bái hắn, đang hào hứng phấn khích vì hắn? Liệu họ có đủ trình độ để hiểu được sự sâu xa này?
Với Vương Minh Quang? Đây là kẻ duy nhất hắn tin tưởng, nhưng mọi thứ tên nhóc này biết, đều là do hắn dạy. Hơn nữa, thằng nhóc này đã chứng kiến cả quá trình, hắn còn gì để mà khoe khoang?
Với Phạm Viết Phương? Lão già khốn kiếp này sẽ xoa đầu hắn và cười một cách khinh bỉ. Kể cả lời giải của hắn có hoàn mĩ tới đâu, lão ta cũng tìm ra cách để khinh bỉ hắn. Một lão già khốn kiếp. Có chết hắn cũng không khoe với lão.
Với 4 tên Chí Tôn Cường giả khác? Chuyện trong nhà, hắn lại đi vạch áo cho người xem lưng? 4 tên này, vừa là bạn của hắn, vừa nhăm nhe đâm sau lưng hắn. Hơn nữa, đám cáo già này, chắc cũng có thể đoán ra toàn bộ.
Vương Vũ Hoành lại nhấp một ngụm. Nhớ ngày đó, 10 năm về trước. Không, trước nữa kìa. Hồi hắn vẫn chỉ là một Thứ Tử tư chất bình thường trong Vương tộc. Mỗi lần hắn đạt điểm cao, khi hắn tốt nghiệp Đại học, rồi đạt được một bằng Thạc sĩ, hắn cũng không dám khoe với anh chị em trong nhà, cũng không dám khoe với Tiên Đế. Hắn cứ nghĩ rằng, nếu có một ngày hắn thật sự giỏi giang, hắn có thể thoải mái khoe khoang với người khác công sức của mình.
Ai biết rằng, có một ngày hắn bỏ xa nhân loại ở phía sau, nhân loại cũng bỏ rơi hắn ở phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...