Hắc Lang bẻ cổ răng rắc khuôn mặt hắn cười nhe ra hàm rằng trắng bệch nhọn hoắt: “Ngươi là ai?”
Tiểu Mã không vội trả lời, hắn cẩn thận di chuyển Doãn Tuyết cùng hai thầy trò Diệp Chính lúc này đã ngất đi vì nội thương ra chỗ an toàn.
Doãn Tuyết miệng mấp máy muốn nói gì dường như Tiểu Mã cũng hiểu ý nàng, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Chúng ta sẽ nói chuyện sau”
Cầm trên tay thanh tiểu đao, Tiểu Mã xoay tròn cứ như thể tiểu đao và tay hắn là một, Hắc Lang đã nóng máu vì có kẻ phá đám, song thủ nắm chặt tụ khí kình xung quanh chỗ hắn đứng lập tức bị khí công chấn nát.
“Liệt Phá Quyền” Song thủ đấm liên tiếp tạo ra những quyền kình hướng vị trí Tiểu Mã.
Thân thể Tiểu Mã lập tức như biến mất khỏi nơi này chỉ lấp lánh hàn quang trong tay Tiểu Mã chớp lên, ngọn tiểu đao trong tay hắn lúc ẩn lúc hiện, khiến người nhìn hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ quỹ đạo của nó, mỗi lần hàn quang lóe lên thì quyền kình của Hắc Lang lập tức bị phá vỡ.
Thoắt cái Tiểu Mã từ lúc nào đã đến trước mặt Hắc Lang khiến hắn bất ngờ không kịp phòng thủ.
Tiểu Mã chỉ nhẹ nhàng vung đao lập tức tạo ra một vết thương lớn trước ngực Hắc Lang.
Lập tức một cơn đau dữ dội truyền đến não, chân khí Tiểu Mã truyền vào vết thương đang dần tàn phá kinh mạch Hắc Lang, tề bì vô cùng.
Hắc Lang lập tức thối lui nhưng Tiểu Mã nào cho hắn được như ý, loan đao lấp lánh như những vì sao, liên tiếp tạo ra những vết thương chí mạng trên người Hắc Lang, chả mấy chốc trên người hắn đâu đâu cũng là vết thương mà lạ ở chỗ dù Hắc Lang có dùng Huyết Anh Sát đề hồi phục nhưng đều vô dụng.
Khí tức từ người Tiểu Mã rất nồng đậm sát khí chứng tỏ hắn đã giết rất nhiều người và đặc biệt Hắc Lang cũng ý thức được kẻ mà mình đang đối đầu là một cao thủ võ lâm.
Sư phụ hắn rốt cuộc là ai, mà lại có thể dạy được đồ đệ lợi hại như vậy.
Tiểu Mã đứng yên, tiểu đao xoay tròn mau lẹ quanh người hắn, không cần hắn điều khiển, đao hệt như có ý thức của mình, chủ động tấn công địch nhân.
Đương nhiên, đao không có ý thức, hết thảy đều quan hệ với Tiểu Mã.
Đao pháp Tiểu Mã diệu tuyệt cực kỳ, không phải người thường có thể tưởng tượng được.
Nhưng nghĩ đến Huyết Anh Sát có một bí thuật có thể tăng cường cơ bắp lẫn nội công, song thủ Hắc Lang điềm liên tiếp vào huyện Nhâm Đốc, Bách Hội, Thiên Đột.
Ngay tức thì cơ thể Hắc Lang xuất hiện những đường mạch máu đen sì, cơ bắp trở nên vặn vẹo rồi phồng to do cơ bắp được kích hoạt, giờ đây Hắc Lang không khác gì một con thú cuồng sát.
Tiểu Mã nhìn bộ dạng không ra hình người Hắc Lang thầm thờ dài: “Ngươi tột cùng là bị gì mà phải dùng Huyết Anh Sát?”
Chân Hắc Lang mỗi lần dậm lên mặt đất là chỗ đó tạo nên một hố lớn, quyền kình cũng vung loạn chấn nát mọi thứ nó chạm vào.
Vốn nếu là kẻ luyện công bình thường thì đã chết từ đời nào nhưng với Tiểu Mã hắn cứ như nhảy múa giữa hỗn loạn, quyền kình không tài nào chạm vào được với hắn.
Cặp mắt Tiểu Mã chớp lên màu sắc yêu diễm, đoản đao trong tay xoay tròn cực nhanh, một lát thì tan biến hình bóng.
Đồng thời trên mặt Tiểu Mã lãnh ý, tả thủ đánh ra một quyền, đón lấy một quyền toàn lực của Hắc Lang, hiển nhiên là muốn nghạnh tiếp.
Song quyền chạm nhau, chỉ nghe nửa tiếng gào bi thảm, tiếp theo thân thể lực lưỡng của Hắc Lang liền chấn động bay ra ngoài, rơi xuống đất cách ngoài hai trượng, không có thanh âm.
Hiển nhiên là đã chết, bị một quyền Tiểu Mã chấn vỡ nội phủ rồi, toàn bộ kinh mạch đứt đoạn, nháy mắt chết đi.
Sáng hôm sau, Doãn Tuyết lờ mờ mở mắt, lúc này nàng đang ở trong một căn phòng lạ, nàng cố gượng dậy, phía bên ngoài là la liệt những người còn sống đang được cứu chữa cùng những tiếng khóc thảm thương.
Phía Võ Đang cùng Hoa Sơn cũng đã có mặt đề điều tra tình hình, điều kỳ lạ Xuất Vân đạo trưởng vốn đã bị phế kinh mạch nhưng sao trong một đêm vẫn có thể cảm nhận được nội công.
Ngược lại đám người Hoa Sơn thì lại đang buồn rười rượi vì trưởng lão mà họ tôn kính đã chết một cách thảm thương.
Lúc này ở phía cổng làng một đám người cưỡi ngựa cùng những lá cờ của võ lâm chính phái, như là một dấu hiệu cả đám người Võ Đang và Hoa Sơn lập tức cung kính ôm quyền cúi đầu.
Người bên trong kiệu đi ra là một nam tử trung niên, thân thái hết sức quang minh lỗi lạc cùng khí chất quân vương.
Vị trung niên này gọi là Doãn Vân Long – minh chủ chính phái võ lâm, người đứng đầu trong thập nhị cao thủ và là người tiên phong trong việc đánh phá Ma Giáo ba mươi năm về trước.
“Kính chào Minh chủ” Đám người hô hào rất to.
Doãn Vân Long khẽ gật ra hiệu cho mọi người.
Phía bên Hoa Sơn, một vị trưởng lão đứng ra ôm quyền nói.
“Minh chủ, mọi việc không đơn giản.
Có dấu vết của giáo phái Thiên Ma, hiện tại chúng ta đã bắt được vài tên đồng bọn còn sống”
“Giải về thủ phủ rồi tiếp tục điều tra xem có manh mối nào không? Lập tức thông tri cho Tây Môn gia chủ đến điều tra giúp”
“Rõ”
Doãn Vân Long nhìn xung quanh rất nhanh ông đã xác định được Doãn Tuyết và ông đang rất cố nén cơn giận vì đứa con ngỗ nghịch dám bất tuân lẻn ra ngoài.
Ngược lại Doãn Tuyết cùng đang rất sợ vì bản thân đã gây ra tội lớn mà nói đúng là rất lớn.
Doãn Vân Long giọng cố nén sự phẫn nộ.
“Doãn Tuyết, con có biết bản thân mình gây ra tội gì không hả?”
“Con…”
Doãn Vân Long lắc đầu phất tay ra hiệu Doãn Tuyết không nói bởi ông không muốn con gái mình trở thành chủ đề bàn tán vì điều không hay.
“Về nhà ta nói chuyện tiếp”
Doãn Tuyết khẽ lau nước mắt, nàng liếc nhìn xung quanh nhưng không hề thấy Tiểu Mã, nàng thực sự muốn nói lời chào tạm biệt.
Phía xa xa, trên ngọn cây cao, Tiểu Mã đang đứng trên ngọn nhìn ngôi làng.
“Không nghĩ Doãn Tuyết lại có thân phận lớn như vậy.
May mà mình rời kịp không lại rắc rối với đám Chính Phái.
Hy vọng Doãn Tuyết sẽ quên nhanh đoạn ký ức này.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...