Thiên Mệnh Chí Tôn
Bởi vì nhìn thế nào thì cậu trai trước mặt đây cũng không giống với người sở hữu thẻ đen. Chắc không phải là nhặt được đâu nhỉ?
Lúc này, sau khi đã mỉm cười xin lỗi Trần Khiêm. Ông ta lập tức mở thiết bị rồi quẹt thẻ.
Chớp mắt, trong máy tính ông ta xuất hiện một chuỗi các thông tin.
“Xin hỏi tên của cậu là?” Người quản lý trung niên cung kính hỏi.
“Trần Khiêm!” “Cậu Trần, vừa nãy mạo muội quá, thật sự rất xin lỗi!”
Nghe được câu trả lời, người quản lý trung niên đi đến trước mặt Trần Khiêm, cúi người xuống:
“Tôi tên Vương Cường, xin hết lòng phục vụ cậu Trần!”
Sau khi xác nhận thông tin, lưng Vương Cường đã thấm đẫm mồ hôi.
Người thanh niên trước mắt ăn mặc rất giản dị, nhưng lại thật sự là người có thẻ đen. Chắc chăn là đến từ một gia tộc lớn.
Đến lúc này, đừng nói là chiếc xe mười tám triệu của bọn họ, cho dù là xe một trăm triệu người ta cũng mua nổi.
Chết tiệt! Rốt cuộc là việc tốt của nhân viên nào làm, sao lại không có mắt như vậy?
“Chiếc Reventon đó, hôm nay tôi phải có ngay! Làm phiền quản lý Vương rồi!” Trần Khiêm thấy thái độ của Vương Cường. không tệ, cũng khách sáo nói lại một câu.
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Vâng, cậu Trần!” Vương Cường lau mồ hôi trên trán, xoay người, rút tấm thẻ đen ra, lập tức liên lạc với quản lý tài vụ.
Sau khi Trần Khiêm đi ra.
Nhóm người Ngụy Lệ vừa hay đang thử xe Reventon.
Mặc dù biết rõ là đôi nam nữ sẽ không mua, nhưng là khách hàng quan trọng, Ngụy Lệ đương nhiên phải đáp ứng tất cả những yêu cầu của khách hàng. Cô ta đang giải thích cho họ.
“Wow, chồng ơi! Chiếc này thật là đẹp đó, quả là xứng với mười tám triệu mà, chồng ơi, khi nào thì chúng ta mới có thể mua chiếc này đây?” Cô gái ngồi vào trong thì đã thấy thích chiếc xe thể thao này rồi.
Không những bên ngoài nhìn ngầu mà nội thất bên trong cũng rất tuyệt. Hoàn toàn thông minh, hoàn toàn tự động, cấu hình cũng xa xỉ hàng đầu. Quả thực là phụ nữ cũng không có cách nào cưỡng lại được!
“Vậy thì phải đợi đến lúc anh thừa kế tài sản trong nhà của ông cụ chứ...” Chàng trai kia cười gượng một tiếng.
“Em mặc kệ đấy chồn, dù sao lúc còn sống em nhất định phải ngồi trên chiếc xe thể thao này! Hả? Chồng ơi anh nhìn kìa, cái tên nghèo rớt mồng tơi kia quay lại rồi, còn vỗ vỗ đập đập đầu xe nữa!" Cô gái kia nũng nịu nói.
Lại liếc mắt thấy Trần Khiêm đi rồi còn quay về. Trần Khiêm giờ đang xem đèn pha của xe.
Còn chàng trai và Ngụy Lệ đang đặt sự chú ý trong xe cũng nhìn thấy Trần Khiêm.
Ngụy Lệ vội vã nói: “Haha, anh còn quay lại làm gì nữa? Còn không mau biến đi? Anh nghĩ là anh khiếu nại tôi thì tôi sẽ sợ anh hay sao?”
“Thật là, lòng hư vinh của người này mạnh quá rồi đấy, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào...” Chàng trai giơ đồng hồ trên tay lên rồi nói.
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi Ngụy Lệ: “Cô này, việc cô làm không phải chỉ là bán hàng, mà còn là phục vụ nữa, nếu một ngày cô phát hiện ra người bị cô đuổi đi mới là khách VỊP của cô, đến khi đó cô có cảm thấy hổ thẹn hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...