Thiên Mệnh Chí Tôn
"Là cậu Trần, mẹ ơi!"
Những cậu ấm cô chiêu kia vừa nhìn là đã nhận ra cậu Trần.
Nhất thời căng thẳng đến nỗi không biết phải làm gì.
"Hả? Cái gì mà cậu Trần? Anh Phi, tên ăn chực này đâu phải là người mà anh nói..."
"Bốp!" Bạch Tiểu Phi, cũng chính là thanh niên áo trằng, nghe cậu trai kia gọi Trần Khiêm là kẻ ăn chực liền tức giận tát cho cậu ta một cái.
"Mẹ nó, nói ai là ăn chực, mày không muốn sống đến ngày mai nữa đúng không?”
Thanh niên kia ôm mặt, bộ dạng đến là ấm ức.
"Cậu Trần đến rồi, anh Phi, chúng ta cũng đi chào hỏi một chút."
Mấy cậu ấm khẩn trương nói.
Trần Khiêm là một trong những ông chủ đứng sau cả con phố thương mại này.
Sức mạnh của gia tộc khó lòng mà tưởng tượng nỗi.
Người nào kết bạn được liền một bước lên mây, cả đời hưởng thụ không hết.
Hơn nữa, Trần Khiêm còn là cấp trên của cấp trên bọn Bạch Tiểu Phi.
Cực kì ngầu. "Đợi một chút! Hình như sai sai ở đâu thì phải."
Văn là Bạch Tiểu Phi chu đáo, anh ta cẩn trọng nhìn về hướng kia một lần nữa.
Thấy Trần Khiêm đứng cô độc giữa đám sinh viên nữ đang chế nhạo.
Anh ta liền hiểu rõ mọi chuyện.
Thông qua chuyện cậu Trần ít quay về trường học, Bạch Tiểu Phi phần nào hiểu được tình hình của Trần Khiêm.
Thân phận cậu Trần trước mắt không thể bộc lộ. Bởi vì một khi lộ ra, cậu Trần không thể khiêm tốn vậy được nữa. Hơn nữa ở trường học, ra vào nhất định sẽ phải có vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Thậm chí, cậu Trần sẽ không chịu học ở trường Kim Lăng này. Đọc 𝘵𝒓𝐮𝗒ện ha𝗒, 𝘵𝒓𝐮𝗒 cập nga𝗒 [ 𝑻𝒓 𝑼m𝑻𝒓𝐮𝗒ện﹒𝒱𝙽 ]
Nếu mình tùy tiện vạch trần thân phận của cậu Trần. Rõ ràng đã đẩy cậu Trần ra trước đầu sóng ngọn gió.
Thậm chí có thể đem đến cho cậu Trần không ít phiền toái.
Đến lúc đó, sợ rằng chính mình cũng không dễ sống.
Cha Bạch Tiểu Phi rất giỏi nịnh bợ, Bạch Tiểu Phi cũng không hề thua kém.
"Sao vậy anh Phi, mẹ nó, cậu Trần đang bị người ta chế nhạo, cơ hội thể hiện của chúng ta là đây chứ đâu. Cậu Trần luôn khiêm tốn nên mới chịu để yên cho người ta chế giễu, nhưng chúng ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn chứ?”
Một cậu ấm sốt ruột nói. "Đương nhiên không thể, nhưng chúng ta cũng không thể. để lộ thân phận của cậu Trần được. Tiếp theo đây, các cậu đều phải nghe anh sắp xếp!"
Bạch Tiểu Phi trong lòng đã có tính toán, liền gọi cả bọn xúm lại giải thích nguyên do.
Lúc này, những người khác mới hiểu, ngộ ra nếu lúc nãy mình lỗ mãng tiến lại chào hỏi cậu Trần thì đúng là hết sức càn quấy.
Về phần Trần Khiêm, anh đã muốn rời khỏi rồi.
Bị người khác chế giễu như vậy, mặt anh đỏ ran. Vừa mới định xoay người rời đi.
"Bạn ơi dừng lại một chút."
Bọn Bạch Tiểu Phi đứng hết cả dậy.
Những người khác đều hướng mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra. "Bạn ơi, nếu không chê, mời lại đây ngồi uống chén rượu đi"
"Đúng vậy, lại đây uống một chén đi! Vẫn còn chỗ trống này:
Hai cậu ấm đi cũng Bạch Hiểu Phi cùng lúc đứng dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...