Dương Hạ nhìn mọi người sỉ nhục chê bai Trần Khiêm, cảm thấy rất sảng khoái, lại biết được Trang Cường hơi ghét Trần Khiêm.
Bắt đầu thể hiện bản thân, ít nhất có thể để lại ấn tượng khá tốt trong lòng cậu Trang.
“Đừng quậy nữa, Trang Cường, cậu sắp xếp chỗ ngồi ở đâu vậy?”
Triệu Nhất Phàm hỏi.
Dù sao cô ta đưa người ta đến, Dương Hạ chế giễu như thế, cũng làm Triệu Nhất Phàm thấy mất mặt.
Suy cho cùng, đánh chó cũng phải biết nhìn mặt chủ chứ?
“ở đây đi, đúng lúc, Lục Thần, Dương Hạ cũng học cùng trường với cậu, ngồi chung nhé!”
Trang Cường đưa nhóm người Trần Khiêm đến một nơi. Sắp xếp để họ ngồi xuống.
Lục Thần và Dương Hạ không từ chối mà trái lại còn đi theo họ ngồi chung, bởi vì Dương Hạ thích thể hiện.
Chỉ là, Lục Thần và Dương Hạ vừa đến, ngay lập tức, chỗ ngồi có thể chứa được mười lăm người bỗng trở nên khá chen chúc chật chội.
Ký túc xá Triệu Nhất Phàm có sáu người, thêm năm người trong ký túc xá Dương Huy, và còn Mã Hân Nhiên, tổng cộng mười hai người, giờ đây phải thêm Dương Hạ, Lục Thần và một ghế để Trang Cường có thể ngồi bất cứ lúc nào, vừa vặn!
Cho nên xếp đến cuối, không có chỗ cho Trần Khiêm.
“Ổi! Ngại quá, Trần Khiêm không có chỗ hả?” Trang Cường cười lạnh lùng, tỏ ra xin lỗi.
Lúc này, Dương Huy vội nói: “Lão Trần, chi bằng cậu đến đây đi, tụi mình ngồi chung!”
“Chen chúc không hay lắm đâu, dù sao đây cũng là sảnh chính nhà hàng, có rất nhiều người quyền quý, chen chen chúc. chúc, ra thể thống gì...”
Trang Cường bối rối gãi đầu, thở dài nói: “Tôi nghĩ chỉ bằng thế này đi, vốn dĩ tôi muốn ngồi đây tán gẫu tâm sự với mọi người, sau đó mới lên sân khấu làm lễ, dù sao tôi cũng không ăn. Bây giờ thì, tôi cứ lên thẳng sân khấu đi vậy, để Trần Khiêm ngồi chỗ của tôi!”
“Không được, không được, tuyệt đối không được!”
Nhóm Lâm Kiều vội kêu lên: “Nếu vậy thì chẳng phải Trần Khiêm sẽ chen giữa em và Nhất Phàm sao, tuyệt đối không được! Hơn nữa, ai đi thì đi chứ anh Trang Cường không được đi đâu, tụi em còn muốn nghe anh nói chuyện, học hỏi thêm
kiến thức mài!”
Mọi người cậu một câu tôi một câu làm Trần Khiêm có hơi lâm vào thế bí.
Mẹ nó! Món nợ này tính sau nhé.
Trần Khiêm thầm mắng một câu, chuẩn bị đi, để không phải nhìn sắc mặt của họ, làm tâm trạng anh khó chịu.
Đúng lúc này, giọng của MC vang lên:
“Yên lặng nào, mọi người giữ yên lặng nào, đêm nay chúng ta..."
Lễ khai trương bắt đầu rồi, MC bắt đầu đọc diễn văn, rất nhiều người ngồi ngay ngắn gọn gàng lại, không khí yên tĩnh.
Mà Trần Khiêm không có chỗ ngồi, đứng một mình lẻ loi, giống như hạc trong bầy gà.
Tất nhiên cũng thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
“Mẹ ơi, các cậu nhìn xem người đó là ai vậy? Sao vẫn còn đứng thế?”
“Phục vụ? Đâu giống đâu, ăn mặc thế này, quê mùa quá đi, chẳng lẽ là trà trộn vào đây ăn uống hả?”
“Ha ha ha, xấu hổ rồi, không có chỗ ngồi, nhà họ Trang này cũng nực cười thật đó, chuyện long trọng như khai trương mà lại để có người trà trộn vào đây...”
Rất nhiều người bắt đầu anh một câu tôi một câu. Đồng thời, trên bàn tiệc gần sân khấu nhất. Có một nhóm thanh niên trẻ tuổi cả trai lẫn gái.
Vị trí này, thông thường là nhân tài có thân phận và gia cảnh quyền quý mới có thể ngồi.
Sảnh làm lễ của nhà hàng Minh Hòng rất lớn, chỗ nhóm Triệu Nhất Phàm ngồi, mặc dù được đích thân Trang Cường sắp xếp nhưng cũng chỉ có thể xếp ở giữa hoặc đăng sau mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy được, thế lực trong nhà của nhóm thanh niên trẻ tuổi này rất mạnh.
Trong đó có một cậu thanh niên cười với cậu thanh niên áo trắng: “Anh Phi, chị Y, hai người nhìn kìa, hôm nay nhà hàng Minh Hoàng mất mặt rồi! Có người dám trà trộn vào ăn chực!”
Ngay sau đó, cậu thanh niên áo trắng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nếu hôm nay nhà hàng Minh Hoàng bị mất mặt, anh ta sẽ rất vui.
Kết quả vừa nhìn, cậu thanh niên áo trắng giật thót.
Ngay sau đó, dụi mắt thật mạnh: “Mẹ nó, là cậu Trần đó!”
Mà nghe đến hai chữ cậu Trần.
Lâm Y Y vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ cũng ngẩng đầu lên, cô †a kinh ngạc, sợ hãi, gương mặt của cậu Trần đã khắc sâu trong lòng Lâm Y Y.
“Là anh ấy thật!”
Lâm Y Y lẩm bẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...