Thiên Mệnh Chí Tôn

Đặc biệt là khi Triệu Nhất Phàm nói, cậu Trần đó còn trẻ nhưng ăn chơi trác táng lắm.

Mình có ăn chơi vậy à?

Chẳng lẽ, chuyện mình đánh nhóm người Lâm Y Y đã bị người khác hiểu nhầm?

Đồng thời, Trần Khiêm cũng cảm thấy hơi buồn cười. Không biết nếu nhóm Triệu Nhất Phàm, Lâm Kiều biết vị

đại gia thần thánh dó là mình, không biết sẽ thế nào nhỉ, ha ha...

“Nhất Phàm, sao cậu đến mà không gọi điện cho tới” Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Trang Cường mặc quần áo trang trọng, chải chuốt sáng bóng đưa Lý Hạo đi về phía bên này. Trang Cường của hôm nay, đúng là đẹp trai chết mất

Ít nhất thì trong mắt đám nữ sinh trước mặt là vậy!

“Tại tớ nghĩ cậu đang bận rộn xã giao đó mà... Có mệt không?”

Triệu Nhất Phàm cười dịu dàng, cô ta chưa bao giờ yêu đương nên nếu bảo cô ta có quan hệ mờ ám với đủ loại nam sinh như Lâm Kiều, đúng là Triệu Nhất Phàm không làm được.


Cô ta nói một cách ngại ngùng.

“Bình thường mà! Hôm nay có vài chú đến phố thương mại chúc mừng nên ban nãy tớ sắp xếp chỗ ngồi cho họ! Nhất Phàm, bây giờ tớ sắp xếp cho các cậu!”

Trang Cường cười hăm hở.

Lúc này, ánh mắt của anh ta chợt nhìn thoáng qua Trần Khiêm đang đứng ở cuối cùng.

Trần Khiêm đang dùng tay sờ một con ngựa gỗ trên giá.

Ngựa gỗ cực kỳ tinh xảo, được làm bãng gỗ đàn hương, Trần Khiêm vừa nhìn đã thích.

Nhất thời khá tò mò.

“Ha ha, cái này dễ vỡ lắm, Trân Khiêm phải cẩn thận chút nhat”

Trang Cường cười mỉa mai.

Giờ đây, trên mặt anh ta nào vẫn còn chút xấu hổ khi bị Trần Khiêm làm mất mặt ở khu suốt nước nóng.

Nếu tính ra, cũng là nhờ Trần Khiêm cứu con gái của ông lớn Lý Chấn Quốc, cảm thấy khá ghen tị.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, xem như nhà mình đã làm thân với Lý Chấn Quốc.

Mà tình nghĩa giữa ông lớn Lý Chấn Quốc và Trần Khiêm, xem như đã biến mất sạch sẽ rồi nhỉ, dù sao người ta cũng đâu thể cảm ơn cả đời.

Huống chỉ, Trần Khiêm này còn là một thăng ham hư vinh nữa!


“Hừi Đúng là rẻ tiền thật đó, Trần Khiêm, cậu sờ mó linh tinh làm gì thế. Lỡ như cậu làm hư ngựa gỗ như lần trước cậu đã làm hư tranh sơn dầu thì phải làm sao đây? Cậu Trang không nợ nần gì cậu đâu”

“Đúng rồi đó, quê mùa muốn chết, cứ như Già Lưu đến Đại Quan Viên*, cái gì cũng muốn nhìn!”

Già Lưu đến Đại Quan Viên: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là bà một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với “nhà quê lên tỉnh' của Việt Nam.

“Đúng là không biết tại sao Nhất Phàm lại gọi Trần Khiêm đến, làm mọi người khó chịu quá đi!”

Nhất thời, nhóm nữ sinh Lâm Kiều đều trực tiếp thể hiện sự bất mãn.

Thật ra, sở dĩ bây giờ bọn họ mỉa mai Trần Khiêm là vì bọn họ đều biết, cậu Trang không thích Trần Khiêm.

Nếu Trần Khiêm có thể làm vừa mắt Trang Cường, thì nhóm Lâm Kiều vẫn nhớ rõ phần tình nghĩa lúc Trần Khiêm

mời mọi người tham quan khu sơn trang.

Nhưng bây giờ, cậu Trang người ta không thích cậu lại còn giả vờ ra vẻ trước mặt người ta.

Bây giờ thì phản tác dụng rồi đó, cậu làm gì sánh bằng cậu Trang?


Cho nên, để thể hiện lập trường của mình, mọi người đều công kích Trần Khiêm.

Triệu Nhất Phàm chỉ lắc đầu.

Đúng là ban đầu cô ta có suy nghĩ muốn trả thù Trần Khiêm nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy mình thật buồn cười.

Cô ta cứ canh cánh, để ý đến loại người như vậy, quá nực. cười!

“Mã Hân Nhiên, Trần Huy, sao các cậu cũng đến? Mẹ nó, Trần Khiêm, anh mà cũng có thể đến đây à?”

Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên, có vẻ như rất ngạc. nhiên, rất bất ngờ.

Mà nghe thấy giọng nói này.

Trần Khiêm chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đi đến, là Dương Hạt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui