Thiên Mệnh Chí Tôn
"Anh... Anh không ở đây nữa!"
Dương Hạ vừa thấy liền biết Lục Thần có ý gì.
Thật mất mặt!
Dương Hạ vội vã lắc đầu.
"Em yêu, nể mặt anh luôn đối tốt với em, em ở đây đợi một chút. Anh đi rút tiền, rút xong anh quay lại đón em. Rồi chúng ta thuê phòng ở ngoài luôn nhé!"
Lục Thần vừa nói vừa liếc nhìn Trần Khiêm.
Cũng là có ý nhắc nhở Dương Hạ.
Hôm nay bọn họ đến là cố tình chơi xấu Trần Khiêm, không ngờ rằng trình tự đảo lộn.
Cũng đúng! Dương Hạ nghĩ đến Trần Khiêm liền lấy lại bình tĩnh.
Dương Hạ tìm bạn trai mới, nhất định phải mạnh hơn Trần Khiêm ngàn vạn lần.
Nhất định không được phép mất mặt trước Trần Khiêm. "Được, em ở lại! Dù sao thì em cũng biết là anh có tiền!" Dương Hạ cố ý nói lớn tiếng.
Còn Lục Thần thấy Dương Hạ đồng ý ở lại liền vội vã rời đi.
Về phần đám bạn của mình, Dương Hạ vốn muốn họ ở lại cùng cô ta.
Nhưng Mạnh Thái Như cho rằng nhiều người như vậy không về kí túc là không được, liền đưa họ rời đi hết.
Trần Khiêm là người cuối cùng rời khỏi.
Thật lòng, thấy Dương Hạ như vậy Trần Khiêm cũng rất đau lòng.
Thật sự!
Lục Thần nửa đêm nửa hôm để Dương Hạ một mình ở lại khách sạn, Trần Khiêm thấy lòng mình chua xót.
Hai người yêu nhau ba năm, nói không có tình cảm gì là nói dối.
Dù Trần Khiêm đối với Dương Hạ hết lần này đến lần khác. thất vọng, thậm chí có hận.
Anh cũng không ngừng nói với bản thân mình, Dương Hạ là một cô gá thảo mai.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Hạ như vậy, anh cũng không rõ trong lòng mình là cảm giác gì.
Nếu mà bây giờ Dương Hạ hạ mình xin giúp đỡ, nói không chừng Trần Khiêm sẽ mềm lòng mà đồng ý.
Nhưng mà Dương Hạ từ đầu tới cuối khoanh tay nhìn Trần Khiêm một cách lạnh lẽo.
Ý cô ta là, anh đợi mà xem, Lục Thần một lát sẽ quay lại đón cô ta mà thôi.
Haizz!
Trần Khiêm thở dài. Nếu đã như vậy, bản thân mình cũng không cần bao đồng.
Có lẽ bản thân là đau lòng cho Dương Hạ trước kia ngoan ngoãn hiểu chuyện, ân cần chăm sóc người khác, chứ không phải Dương Hạ của hiện tại ham thích hư vinh.
Trần Khiêm ảm đạm rời đi.
Về đến kí túc xá, lẽ ra hôm nay là ngày rất phấn khởi vì bản thân trước mặt bao nhiêu người trừng trị Lục Thần một trận ra hồn.
Nhưng anh không hề vui chút nào.
Dương Huy lúc này đi qua vỗ vai Trần Khiêm: "Lão Trần, hôm nay cậu tiêu tiền như vậy không sao chứ? Nhiều như vậy! Anh em chúng tôi ngăn cậu nhưng ngăn không được. Haizz! Cậu nói xem, với hai trăm nghìn đó, cậu để dành đóng học phí đến khi ra trường thì tốt biết bao!"
Trần Khiêm cười: "Hả? Tôi nói tôi trúng hai trăm nghìn tệ khi nào...?"
"Cái gì?" Đám bạn đồng thanh la lên, kinh ngạc vô cùng.
"Haha, tôi trúng nhiều hơn số đó. Hơn nữa, bữa cơm hôm nay tưởng là mấy trăm ngàn, thực ra không tốn mấy đâu..."
Trần Khiêm giải thích với những người anh em. "Lão Trần, vậy rốt cuộc cậu trúng bao nhiêu?"
"Đúng rồi, đừng úp úp mở mở nữa, nhanh nói cho bọn tôi biết đi..."
Dương Huy cùng những người khác châu đầu lại bên giường Trần Khiêm, ra vẻ nếu không nói thì đừng hòng được đi ngủ.
Trần Khiêm hết kiên nhẫn, chỉ đưa lên một bàn tay.
“Năm? Năm trăm nghìn?"
Bọn Dương Huy thất kinh.
"Đi ngủ đi. Mai thứ bảy, phải dậy sớm lên thư viện học bài nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...