Thiên Mệnh Chí Tôn

"Giám đốc Triệu, chi phí hôm nay không tệ chứ, người tiêu chuẩn một nghìn tám trăm tám mươi tệ, lần sau chúng tôi đến, anh phải giảm giá đấy nhé..."

"Ha ha, không vấn đề gì cậu Vương, lần sau đến chắc chăn sẽ giảm giá!"

"Anh Dương thật là ngày càng có uy rồi đấy!"

"Phí lời, anh Dương là ai chứ, xe là Audi A6, lại chỉ là dùng để luyện tay nghề thôi, nhà hàng cũng là nhà hàng năm sao. như Bếp Gia Viên, ha ha, ai được gả cho cậu Vương mới là người có uy!"

"Vi Vi, hôm nay bọn mình có thể tới đây đều là vì anh Dương nể mặt cậu cả đấy..."

Trần Khiêm vừa nhìn, đám người này đương nhiên là chủ tịch hội sinh viên Giang Vi Vi và phó chủ tịch hội sinh viên Vương Dương rồi, còn có vài người bạn của Giang Vi Vi nữa.

Cả đám đang si mê sùng báo nhìn Vương Dương.

"Xin chào quý khách!"


Vốn Trần Khiêm không muốn chạm mặt bọn họ, đặc biệt là Giang Vi Vi, mở miệng ra là oanh tạc như pháo nổ.

Ai ngờ trùng hợp đến thế, anh định quay người tìm chỗ khác.

Nhưng nhân viên phục vụ rất lanh mắt, lập tức cúi người cung kính với Trần Khiêm, giọng nói cũng rất vang.

Lập tức thu hút đám người Vương Dương. Quay mặt nhìn thì mắt ai nấy đều sáng lên. "Trần Khiêm!"

Giang Vi Vi bất ngờ gọi. Sau đó thì khinh bỉ hỏi: "Cậu đến Bếp Gia Viên làm gì thế?"

Trong mắt cô ta, Trần Khiêm chính là một người suốt ngày chật vật chạy vạy kiếm tiền, thậm chí đến nỗi hôm nay không nghĩ cách kiếm ra tiền thì đến cơm ăn ngày mai cũng không có.

Thế sao có thể đến được chỗ cao cấp thế này?

"Có lẽ đến làm thêm đấy!"


"Đệch, chiều khoa chúng ta còn có tiết, lúc này cậu ta chạy đến đây làm thêm?"

"Ha ha, chắc là lén chạy ra đấy, le não biết học bổng của mình không còn hy vọng gì nữa nên mới nhanh chân chạy tới đây làm công kiếm tiền? Nếu không thì cậu ta sẽ bị đuổi học mất"

Bốn năm cô gái đương nhiên cũng biết Trân Khiêm nên ngay lập tức vừa cười vừa khinh bỉ nói.

Ánh mắt Giang Vi Vi lạnh lại, giọng điệu chất vấn: "Trần Khiêm, cậu dám cúp học ra ngoài làm thêm, có tin tôi báo lên khoa xử phạt cậu, dù cậu có kiếm được tiền cũng không đủ điểm ra trường không?"

Vương Dương thì càng lạnh lùng cười.

'Tên Trần Khiêm này ỷ thành tích học tập tốt, bình thường gặp mình còn không gọi lấy một tiếng phó chủ tịch, Vương Dương muốn xem thử tên này làm cách nào để sống nổi trong khoa.

"Tôi không đến làm thêm, tôi đến đặt phòng riêng!"

Nghe bọn Giang Vi Vi kẻ mồm năm người miệng mười, Trần Khiêm hơi nóng.

Lập tức hờ hững nói một câu, anh chả thèm đi nữa. Anh đi thẳng tới quầy thu tiền. "Gì? Cậu mà đặt phòng riêng sao?”

Đám Giang Vi Vi ngây ngốc, sự khinh bỉ càng hiện rõ trên mặt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui