Thiên Mệnh Chí Tôn

Anh lập tức giả vờ: "Là thế này Tổng giám đốc Lý, vừa nãy đúng là em đã lấy bức tranh xuống. Còn vì sao em lại nói trách nhiệm không năm ở em, đó chính là vì lúc em muốn treo lên lại thì bỗng dưng có một cơn gió thổi ngang cuốn bức tranh bay đi mất!"

"Ha ha, đúng là oán trời hận đất ghét không khí đây mà!"

Cả đám người đều thầm khinh thường.

Trang Cường lại càng nói: "Trần Khiêm, cậu cũng hèn quá rồi đấy. Thế mà cậu lại đổ trách nhiệm cho gió, đúng là có chiêu đấy!"

Lý Chấn Quốc thì mặt ủ mày chau.

Một lúc lâu sau thì ông ấy vỗ ót một cái: "Người anh em Trần, thì ra là vậy à, xem ra là tôi hiểu lầm cậu rồi. Bức tranh

này là do gió thổi đi! Vậy thì không phải là lỗi của cậu rồi!"

"Đúng vậy, các anh treo tranh ở chỗ này, gió lại lớn như vậy!" Trần Khiêm vội nói.

"Đúng đúng đúng, người anh em Trần không nhắc thì tôi cũng quên mất, xem ra là lỗi của chúng tôi rồi!"

Cái gì???

Nhìn dáng vẻ của Lý Chấn Quốc, ai nấy đều mắt tròn mắt đẹt.

Mới nói hai ba câu mà đã thuyết phục được Lý Chấn Quốc rồi sao?


Trang cười có cảm giác như bị nghẹn ở cổ họng, vô cùng khó chịu.

Còn đám người Triệu Nhất Phàm thì càng lơ ngơ không biết gì.

"Vậy được, nếu đã như vậy thì cảm ơn buổi thiết đãi thịnh tình của Tổng giám đốc Lý hôm nay, chúng em về trước đây!"

Trần Khiêm cười cười.

Chuyện này, Lý Chấn Quốc phối hợp vô cùng buồn cười.

Sau khi rời khỏi, ánh mắt của mọi người nhìn Trần Khiêm đều có chút ngây ngây.

Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, cảm giác Trần Khiêm mang. lại cho cô ta rất không chân thực.

"Trần Khiêm, cậu thật giỏi quá đi. Cậu nói như vậy mà cũng thuyết phục được Tổng giám đốc Lý vốn rất quan tâm bức tranh đó!"

Ra khỏi sơn trang, Mã Hân Nhiên không biết phục Trần Khiêm đến nhường nào.

Triệu Nhất Phàm đi bên cạnh nghe cả.

Trong lòng cô ta luôn nghỉ ngờ: Chân tướng của sự việc, thật sự là vậy sao?


Cho dù là đã về đến ký túc xá.

Trong lòng đám con gái Triệu Nhất Phàm cũng đều không biết diễn tả thế nào.

Nếu Trần Khiêm thật sự là một thằng khố rách áo ôm hoặc là anh có trúng được vé số vài trăm nghìn tệ đi nữa thì

cũng không khiến người ta quá khó chịu.

Nhưng bây giờ, anh vừa mua túi xách xa xỉ, lại vừa dùng bữa ở sơn trang cao cấp nhất.

Hơn nữa một bức tranh trị giá cả triệu tệ mà chỉ cần hai ba câu là đã có thể thuyết phục được Lý Chấn Quốc?

Sao có thể như thế được? "Nhất Phàm, chị thấy chuyện hôm nay thế nào?"

Triệu Nhất Phàm ngồi trên giường, nghe câu hỏi của Lâm Kiều thì nhíu mày nói:

"Chị cũng không biết, chắc là chúng ta nghĩ nhiều rồi, chẳng phải vừa nãy Từ Hà đã gọi cho Dương Huy ba lần để xác nhận rồi đó sao, Lý Chấn Quốc - Tổng giám đốc Lý kia là vì Trần Khiêm đã cứu con gái của ông ấy nên mới đối đãi với Trần Khiêm như vậy!"

"Chắc là Lý Chấn Quốc muốn tìm một lý do để không làm khó Trần Khiêm chuyện bức tranh kia mà thôi, dù sao cũng là ơn cứu mạng con gái mài"

Đúng là trong lòng Triệu Nhất Phàm nghĩ như vậy thật.

"Nói vậy thì xong rồi, hừ! Hôm nay cứ tưởng Trần Khiêm một đêm đổi đời chứ, thật sự dọa chết em rồi!"

Lâm Kiểu thở phào một hơi.

"Thế nào? Bây giờ không gọi là anh Trần Khiêm nữa rồi à”

Cả đám các cô gái xinh đẹp trêu ghẹo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui