Thiên Mệnh Chí Tôn
Nghe thấy Trần Khiêm nói thì Trang Cường đứng bên cạnh khinh bỉ nói.
Anh ta từng du học nước ngoài.
Đánh giá một số tác phẩm nước ngoài đương nhiên là sở trường của anh ta.
'Tên nghèo mạt này rõ ràng có thể mời mọi người thế mà hại anh ta tốn tám chín mươi nghìn.
Đúng là uổng phí mà!
Vì thế Trang Cường phải lấy lại chút danh dự ở khía cạnh khác mới được!
Anh ta lập tức tự tin nói:
"Giá thị trường nước ngoài của bức tranh này đã không dưới một tri, vô cùng danh giá! Ba bức họa khác của nhà nhàng này cũng có giá không hề rẻ. Nếu không thì ăn bữa cơm ở đây thôi thì sao đắt đến vậy!"
"Ôi mẹ ơi, không dưới một triệu tệ!"
Đám con gái đều sùng bái đến điên rồi.
Lâm Kiều càng kích động hơn nói: "Không được, nhất định tôi phải chụp một bức tự sướng với những bức tranh giá trị triệu tệ này mới dược!"
Khiến mọi người cười ngặt nghão.
Lúc này Trần Khiêm đứng dậy, lấy bức tranh quý giá đó xuống: "Nếu các cậu muốn xem thì lấy xuống xem là được!"
"Này này này! Đệch, Trần Khiêm, cậu đừng động đậy lung tung có trược không thế. Mẹ nó, nếu cậu làm hỏng thì ai đền cho nổi!"
Trang Cường trợn to mắt.
Lý Hạo đứng bên giọng cũng chua lòm: "Người ta mời cậu ăn bữa cơm, còn tưởng mình là ông chủ ở đây à?"
Tuy Triệu Nhất Phàm không lên tiếng nhưng cô ta nhìn Trần Khiêm.
Vẫn thất vọng lắc đầu. Dù là tác phong làm việc hay học thức thì dường như Trần Khiêm không chỉ kém đám Trang Cường một đẳng cấp thôi đâu.
Bất kể ở đâu thì cô ta đều thấy anh thấp kém, quá thấp kém!
Trần Khiêm lấy tranh đưa cho bọn họ, vốn dĩ là để điều chỉnh quan hệ một chút.
Không ngờ ngược lại còn bị xem là người lỗ mãng. Cũng thôi, không xem thì thôi. Trần Khiêm lại treo bức tranh lên.
Nhưng không ngờ run tay, không treo đúng chỗ, vừa hay có một cơn gió thổi qua.
Bức tranh sơn dầu rơi khỏi tay bị gió thổi rơi xuống chỗ nước ở thác bên dưới!
"AI" Hành động này khiến đám con gái kêu lên hoảng hốt. Đến Triệu Nhất Phàm cũng giật mình đứng bật dậy. Tiêu rồi, tiêu rồi, bức tranh này xong rồi.
Một trăm nghìn tệ đấy!
Tất cả mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ có hai người Trang Cường và Lý Hạo là cười thâm trong bụng: "Mẹ nó, bức tranh sơn dầu trị giá một triệu tệ hỏng bét rồi, người ta nợ cậu một ân tình, chỉ bữa cơm ở lầu Vân Đoan xem như là đã trả đủ rồi, nhưng bức tranh sơn dầu này xem cậu ăn nói thế nào với người ta!"
Hehel
"Trần Khiêm, hay chúng ta đi thôi, dù sao cũng ăn no cả rồi"
Bấy giờ Mã Hân Nhiên cẩn thận hỏi.
Còn đứng đực ở đây thì cả triệu tệ, Trần Khiêm nhất định sẽ phải bồi thường!
"Ôi chao, không xong rồi, các cậu nhanh nhìn xuống dưới đi, có người lên rồi!"
Bấy giờ Lâm Kiều chỉ xuống dưới với gương mặt hoảng hốt.
Trần Khiêm cũng ngước mắt nhìn theo.
Thì đã thấy Lý Chấn Quốc đang dẫn theo vài nhân viên phục vụ bưng rượu ngon lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...