Thiên Mệnh Chí Tôn
“Chúng tôi vào băng cửa chính!” Trần Khiêm trực tiếp giải thích.
Mà Dương Huy cũng gật đầu với Từ Hà.
“Ha ha? Cửa chính, bảo vệ mù rồi hả mà lại để các cậu bước vào?”
Lâm Kiều cứ õng ẹo làm dáng quát về phía Trần Khiêm.
Cô ta thề, nếu hôm nay cô ta thật sự bị đuổi ra khỏi đây vì tên Trần Khiêm này, chắc chắc cô ta sẽ tát Trần Khiêm mười cái!
Tát thật mạnh!
Triệu Nhất Phàm cũng biết hậu quả của việc lén lút chui vào.
Cô ta nghiêm túc bước đến trước mặt Trần Khiêm: “Trần Khiêm, tôi mong cậu có thể nói thật. Nếu vì muốn được nở mặt nở mày mà các cậu lại lén chạy vào đây thì bây giờ cứ nói với Trang Cường, nói không chừng Trang Cường sẽ nghĩ cách giúp các cậu!”
“Đúng rồi, nếu vậy thì mọi người sẽ không phải mất thể diện!"
Trang Cường bổ sung thêm một câu.
Lòng thầm nghĩ: Bạn bè của Nhất Phàm, rốt cuộc là thứ lạ lùng gì vậy?
Ô!!!!!
Trần Khiêm nghe bọn họ người tung kẻ hứng, nói mãi không chịu ngừng.
Cảm thấy bất đắc dĩ.
Mẹ nó rõ ràng mình vào đây bằng cửa chính, còn bảo. mình phải nói thật. Chẳng lẽ ông đây phải nói ông chui từ lỗ chó ra thì các
người mới cảm thấy hài lòng hả?
“Tôi chỉ nói sự thật, nếu các cậu muốn thì vào sơn trang chơi đùa, ăn bữa cơm, tắm suối nước nóng!”
Trần Khiêm nói xong thì nhìn Mã Hân Nhiên.
"Trên thực tế, Mã Hân Nhiên cũng đang lo lắng cho Trần Khiêm.
Sợ Trần Khiêm gặp rắc rối.
Nhưng lòng tốt của anh, kết quả lại nhận về những ánh mắt xem anh như thắng ngốc:
“Cái gì cái gì? Anh còn muốn vào trong hả? Không biết tự nhìn vào bãi nước tiểu của mình xem mình là người thế nào à? Không thấy đám bảo vệ đang canh giữ bên trong hả?
Lâm Kiều tức giận nói.
“Đúng rồi, ngay cả cậu Trang đây còn không thể đưa nhiều người vào trong, cậu nghĩ cậu là ai?”
Đám con gái tức giận, nhao nhao.
“Ha ha, chúng ta có mười bốn người, chưa nói đến ăn cơm, chỉ tắm suối nước nóng thôi cũng đã ít nhất một trăm năm mươi nghìn, ăn chút cơm, chắc cũng phải hai trăm ba trăm nghìn! Nếu chúng ta ít người thì tôi có thể sắp xếp, nhiều người như vậy, tôi cảm thấy khá áp lực!”
"Trang Cường cười gượng nói với Trần Khiêm.
Triệu Nhất Phàm nghe Trang Cường suy nghĩ cho bọn họ. như vậy thì thấy hơi cảm động.
Nhìn Trần Khiêm, cô ta không nói nên lời.
“Thôi đi, hay là lần sau chúng ta lại đến vậy, vì tránh cho iệc lát nữa phải xấu hổ, chỉ băng chúng ta ra ngoài đi?!”
“Không được, tại sao chúng ta phải ra ngoài vì thăng thấp kém này!”
“Đúng đó đúng đó, chị Nhất Phàm, khó khăn lắm chúng ta mới được vào đây tham quan mài”
Nhất thời, tất cả mọi người đều tức giận nhìn Trần Khiêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...