Thiên Mệnh Chí Tôn

Đường Uyển phản bác.

"Hừ hừ, xem ra đúng là có thăng khác ở đây. Đường Uyển, nửa tháng trước chúng ta đã nói rõ, chỉ cần tôi giúp cô chặn mối làm ăn kia lại và cho cô một khoản tài chính lưu động để cô vượt qua cửa ải khó khăn lần này thì cô sẽ đồng ý theo tôi. Tôi đã hoàn thành xong từng việc rồi, nếu không cô cho rằng xí nghiệp của cô có thể đỡ đòn tấn công của cậu Trần phố thương mại sao? Mẹ nó đã sớm bị thâu tóm từ lâu rồi!"

"Bây giờ xong việc rồi cô lại dám cặp kè với thăng khác. Được, hôm nay tôi sẽ thu lãi, ha ha! Tôi muốn chịch cô không phải ngày một ngày hai, nhịn chết tôi rồi!"

Tiếp đó là âm thanh chén đĩa bị hất xuống đất vỡ tan tành.

"Cút đi, ông cút đi! Đồ khốn, đồ khốn khiếp!"

Đường Uyển gào khóc.

Khi Trần Khiêm đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

"Dừng tay!"

Anh quát to, sau đó vớ lấy một chiếc bình hoa xông tới, đập vào tên đàn ông trọc đầu đang đè lên người Đường Uyển.


Bình hoa đập xuống. Đầu Từ Đại Nguyên lập tức rách toạc. "Mẹ nó, mày là ai?"

Từ Đại Nguyên vừa che đầu, vừa kéo quần lên, tức giận măng.

"Mẹ ơi, mẹ không sao chứt" Manh Manh cuống quít đỡ Đường Uyển dậy.

Quần áo trên người Đường Uyển đã bị Từ Đại Nguyên xé rách, làm lộ ra một mảng lớn trắng như tuyết.

Trần Khiêm lại cầm một cái ghế lên, nhìn Từ Đại Nguyên chòng chọc.

Anh đã biết tình hình đại khái rồi.

Bởi vì chuyện đầu tư kia mà công ty Đường Uyển gần sụp đổ.

Sau đó bị tên Từ Đại Nguyên này giậu đổ bìm leo. Lấy điều kiện này đổi lại sự giúp đỡ của ông ta.


Nói thẳng ra thì vẫn là do mình làm việc thiếu suy nghĩ, dẫn tới phản ứng dây chuyền không tốt.

Thấy Đường Uyển bị bắt nạt sỉ nhục như thế, Trần Khiêm có phần áy náy, máu nóng cuộn trào.

"Đệch, tôi biết rồi! Đường Uyển, nó là tên trai bao được cô bao nuôi đúng không? Được lắm, đúng là ăn gan hùm mật gấu, lại dám đánh Từ Đại Nguyên tao! Nhãi con, mày chờ đó, †ao đánh chết mày!"

Mặt Từ Đại Nguyên bê bết máu nhưng ông ta vẫn chửi ầm lên.

Trần Khiêm cũng chẳng sợ ông ta, lập tức xách ghế xông tới.

Anh lớn lên ở quê từ nhỏ, có khổ sở gì mà chưa nếm trải. Trước kia anh không có tiền, nhu nhược nhát gan, thế nhưng rất khỏe.

Một khi anh nổi nóng thì tên mập Từ Đại Nguyên cũng không đỡ nổi.

Sau khi bị đập trúng, ông ta kêu la không ngừng, cuối cùng chật vật chạy trối chết.

"Chị có sao không? Chị Đường Uyển!" Trần Khiêm ném ghế đi, hỏi han ân cần.

Đường Uyển lau nước mắt, lắc đầu nói: "Chị không sao. Sau khi hai người đi không lâu thì tên khốn này tới. May mà em về kịp, nếu không hôm nay chị sẽ bị ông ta..."

“Thôi không nói nữa. Tóm lại là em đã cứu hai mẹ con chị, chị không thể để em gánh chịu chuyện này. Em hãy rời khỏi đây nhanh lên, tên Từ Đại Nguyên này thù dai lắm, hơn nữa ở Kim Lăng, thế lực nhà họ Từ bọn họ có thể một tay che trời. Nhân lúc ban nãy ông ta không để ý ngoại hình của em, em mau đi đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận