Tại sao vậy chứ?
Bởi vì cô ta có một bộ óc linh hoạt, chiếc xe của anh hiện giờ, chỉ cần liên kết với các sự việc trước đây, thì có thể giải thích thông tất cả rồi.
Chuyện này còn cần nghỉ ngờ cái gì nữa.
Hơn nữa Lâm Kiều đã sớm nhìn ra, Trần Khiêm là người rất dễ mềm lòng, hơn nữa không thể đối xử quá tuyệt tình với người khác, đặc biệt là phụ nữ, anh rất dễ mủi lòng.
Chính vì bắt được điểm yếu này của Trần Khiêm. Cho nên Lâm Kiều mới đặt cược tất cả vào một ván này.
"Đệch, đừng như vậy, tôi xin cô đấy, da gà da vịt đang thi nhau nổi lên đây này!"
Trần Khiêm sốt ruột đến mức toát mồ hôi lạnh toàn thân.
"Em không! Em sẽ mãi luôn bám theo anh, trừ khi anh cho em một cơ hội!"
Lâm Kiều ôm càng chặt hơn.
Điên rồi điên rồi, điên thật rồi!
Trần Khiêm dấy lên quyết tâm, hơi hơi dồn lực đẩy cánh †ay của Lâm Kiều ra ngoài, sau đó thừa cơ chui vào trong xe, nhanh tay khóa kín cửa.
Mở hệ thống lái tự động định chuồn đi.
"Bịch!"
Chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ, Lâm Kiều cô ta lại nằm ngửa ra trước đầu xe.
"Chị ơi, chị Kiều ơi! Rốt cuộc cô muốn gì đây?"
Trần Khiêm nóng nảy hét ầm lên.
"Trần Khiêm, em hỏi anh một chuyện, có phải ngoài việc có tiền ra anh còn có một thân phận khác hay không? Anh nói cho em biết, em chỉ xin anh hãy nói cho em biết!"
Đúng vậy, hiện tại Lâm Kiều chỉ nghỉ ngờ có một chuyện.
Đó chính là cậu Trần Kim Lăng vô cùng thần bí giàu có trong lời đồn, là Trần Khiêm, phải hay không?
Băng không vì sao Bạch Tiểu Phi ngay từ ban đầu, còn có Trịnh Duyệt và Lý Chấn Quốc của sơn trang suối nước nóng, tất cả đều kính trọng Trần Khiêm như vậy?
A!!!
'Thêm cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, còn có chiếc xe thể thao trước mắt.
Người thông minh như Lâm Kiều dù ngốc bớt vài phần cũng có thể đoán ra tám, chín mươi phần trăm sự việc.
Cậu Trần kín tiếng mà tài giỏi kia chính là Trần Khiêm!!!
Hiện tại cả người cô ta đều run rẩy vì hưng phấn, giống như sắp đạt cực khoái vậy, cô ta sắp biết được sự thật của tất cả mọi việc.
"Tôi nói cho cô biết, tôi không biết cái gì mà cậu Trần, nhưng nếu cô không cút đi tôi sẽ giãm chân ga đấy! Đừng có nghi ngờ mã lực của chiếc xe này!"
"Em sẽ không đi, anh mà không thừa nhận, em sẽ không. đi"
Đệch! Trần Khiêm bị chọc tức, bàn chân sắp chạm vào chân ga.
Chỉ đạp nhẹ một chút, sau đó vì sợ Lâm Kiều bị thương, anh lại đổi chân giãm thật mạnh bàn phanh.
Nhưng không ngờ được, chiếc xe do quán tính vẫn lao lên phía trước, đồng thời bánh xe lại nằm trên một tảng đá trơn trượt.
"A!"
Cả người Lâm Kiều như một con diều đứt dây bay ra ngoài.
Thân thể cô ta nện xuống đất, hai tay hai chân dang ra ngoài năm ở phía trước xe.
"Đệch!"
Trần Khiêm chỉ định dọa cô ta một chút, không ngờ sẽ xảy ra sự cố thật.
Lập tức mở cửa xe tiến lên phía trước.
Phần gáy của cô ta chạm đất, lập tức hôn mê.
Anh thử vỗ vỗ mấy cái lên mặt cô ta.
"Lâm Kiều, cô đừng làm tôi sợ? Không có sao chứ? Vừa nãy tôi không cố ý đâm cô đâu."
Trần Khiêm có chút tự trách.
Anh không phải là chúa cứu thế, dù anh ghét Lâm Kiều, thậm chí nhiều lúc muốn xé toạc cái mồm bẩn thỉu của cô ta ra, nhưng cũng không đến mức ác độc muốn cô ta bị thương, thậm chí nguy hiểm tính mạng.
Nhìn thấy nét đau đớn trên gương mặt Lâm Kiều.
Trần Khiêm bế cô ta lên nhét vào trong xe, sau đó tăng tốc thẳng tiến hướng bệnh viện
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...