Trần Khiêm với Triệu Nhất Phàm thành một đôi, cho nên quan hệ của hai người thế nào thì cũng ẩn giấu một tầng mập mờ.
Mà Triệu Nhất Phàm cũng khẳng định rằng, ngay từ đầu, Trần Khiêm chắc chắn thích bản thân cô ta.
Cũng chưa nghe thấy có ai ở khoa Phát thanh truyền hình có qua lại với Trần Khiêm.
Cho nên tim Triệu Nhất Phàm hơi thấp thỏm.
"Ha ha, còn có thể là ai nữa, Nhất Phàm, cậu hỏi như vậy. thì Trần Khiêm phải trả lời sao đây?"
Từ Hà vui vẻ đến độ vỗ tay bôm bốp.
Lại dùng vẻ mặt khen ngợi nhìn sang Trần Khiêm: "Trần Khiêm, tôi thật là không ngờ nhé, sau khi cậu có tiền chỉ số cảm xúc cũng cao lên nhiều đó, còn biết tạo ra niềm vui bất ngờ, hơn nữa đây còn là niềm vui bất ngờ cỡ bự đó, ha ha!"
Đúng vậy đó, hôm nay thật quá bất ngờ, mà vấn đề này cũng thật biết khiến Trần Khiêm khó mà trả lời.
Mẹ chứ, Trần Khiêm chỉ là đơn giản mua một bó hoa hồng, sau đó định đi tìm Tô Mộc Vũ, tặng cô ấy, rồi hai người hẹn nhau ra ngoài một chút.
Chỉ đơn giản như vậy.
Ai mà ngờ được, sinh viên nữ của khoa họ lại là kiểu vậy, vừa nhìn thấy người của khoa khác đến đã vây lại để hóng hớt.
Mà giờ còn đụng phải Triệu Nhất Phàm nữa! Hơn nữa hiển nhiên là bị cả Từ Hà và Triệu Nhất Phàm hiểu lầm to rồi.
Trần Khiêm đầu đau muốn nứt ra.
Giờ thì hay rồi, biết bao nhiêu sinh viên nam nữ đứng lại ở đầu cầu thang không đi, vô hình vây Trần Khiêm và Triệu Nhất Phàm vào giữa.
Còn có người cầm máy quay phim nữa.
"Định mệnh định mệnh! Tin hot đây năm trăm anh em, mau đến xem, một tên nghèo dở bên khoa Văn lại dám đến tỏ tình với nữ thần Triệu Nhất Phàm của Khoa Phát thanh truyền hình đóooool"
Một sinh viên nữ giọng đầy khó tin.
Giời cao đất dày ơi, ai sẽ vừa ý người như thế này chứ. Anh ta còn có dũng khí lớn cỡ vậy, thật là không tin nổi luôn!
"Đệch, anh ta tỏ tình với nữ thần Triệu Nhất Phàm luôn hả, quá dữ cha mạ ơi!"
Hai cậu chàng vừa chê cười Trần Khiêm cũng khó tin mà thốt lên.
Cùng lúc đó, ở một góc khác.
"Mộc Vũ, các cậu mau ra đây xem nè, lại có người đến tỏ tình!"
Tô Mộc Vũ hai tay nâng đôi má trắng nõn đang chăm chú đọc sách, ai biết rắng một trang sách này cô nàng đã dừng lại
bao lâu chưa có lật đâu.
Lúc này, tiếng reo hưng phấn của bạn học cùng lớp đánh thức cô.
"Đi nào Mộc Vũ, đi xem xem!"
"Không xem, không có hứng!" Tô Mộc Vũ nhíu lông mày nói.
"Ha ha, trò hay như vậy mà cậu cũng không nhìn, nghe. đâu là một tên vừa nghèo vừa bẩn bên khoa Văn tới đây tỏ tình với nữ thần trong lòng!"
"Gì cơ?"
Tô Mộc Vũ thoáng cái trợn tròn hai mắt.
Cả người hơi run một chút.
Khoa Văn sao, chính là khoa của Trần Khiêm mà.
Nhưng tên nghèo thì...
Nói thật thì dù đã biết thân phận thật của Trần Khiêm, nhưng Tô Mộc Vũ vẫn cảm thấy Trần Khiêm trông rất nghèo.
Hì hì, mà hết lần này tới lần khác, bản thân lại thích nhất dáng vẻ khờ khạo của Trần Khiêm khi đứng trước mặt mình.
Muốn quên cũng không quên được.
Cho nên vừa nghe nói như vậy, Tô Mộc Vũ nghĩ ngay đến Trân Khiêm.
Lễ nào tên trai thẳng ngốc nghếch nào đó học khôn ra rồi? Cậu ấy đến tìm mình sao?
Tô Mộc Vũ bất ngờ đứng bật dậy, ghế ngồi cũng bị xô đổ xuống đất, sau đó nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Sau khi ra đến ngoài, quả nhiên nhìn thấy một đám người đang vây quanh chỗ chân cầu thang, mà ở chính giữa đám người chính là Trần Khiêm hai tay nâng một bó hoa tươi thắm.
Thật là cậu ấy!
'Tô Mộc Vũ vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, dù đã cố kìm nén lại nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn không nghe lời mà đập loạn liên hồi.
"Ồ ô ố, mọi người nói xem, tên nghèo này muốn theo đuổi Triệu Nhất Phàm khoa chúng ta, Triệu Nhất Phàm là một cô gái cao ngạo như vậy liệu có đồng ý lời tỏ tình của hắn ta không?"
"Không thể đâu, đừng nhìn bình thường Triệu Nhất Phàm †ỏ ra lạnh lùng cao ngạo, thật ra rất kén chọn đó đó, vô cùng chê nghèo thích giàu!"
"Các cậu nói cái gì? Theo đuổi Triệu Nhất Phàm?”
Nhưng mà nghe tiếng bàn tán của các sinh viên khác, nụ cười trên mặt Tô Mộc Vũ trong phút chốc trở nên cứng đờ.
Cô cảm thấy trái tim mình như bị ai giày xéo, đau nhức, hơn nữa mắt cũng xót xa muốn khóc.
"Chao, Mộc Vũ cũng qua đây xem hả, đúng đó, tên nghèo này muốn theo đuổi Triệu Nhất Phàm, không phải Triệu Nhất Phàm đang đứng cạnh đó hay sao?"
'Tô Mộc Vũ vừa rồi chỉ quan tâm đến Trần Khiêm mà thôi.
Lập tức nhìn lại, đúng là vậy, hóa ra đứng bên cạnh Trân Khiêm chính là Triệu Nhất Phàm.
'Tô Mộc Vũ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Sắc mặt bỗng chốc trở nên trằng bệch.
Ha ha, mình còn tưởng bở răng Trần Khiêm đến để tỏ tình với mình nữa?
Xin lỗi nha, người ta muốn theo đuổi Triệu Nhất Phàm cơ.
Đúng đó, tại sao mình lại ngu như vậy?
Mày vẫn tưởng Trần Khiêm ngốc nghếch, tưởng cậu ấy dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không rời bỏ mày, sẽ luôn yêu thương mày, chỉ đối xử tốt với một mình mày!
Mấy hôm trước ngay trước mặt mình Trân Khiêm lại khen cô gái khác, Tô Mộc Vũ đúng là ghen, nhưng nhìn thấy vẻ sốt sẵng vì mình của Trần Khiêm, Tô Mộc Vũ liền biết người Trần Khiêm thích là chính mình.
Chỉ là luôn khờ khạo không dám bày tỏ với mình, không biết đã để mình bật đèn xanh biết bao lần.
Hóa ra, là Tô Mộc Vũ những ngày này đã tưởng bở quá đà thôi.
Thậm chí còn có ý định chủ động đi tìm Trần Khiêm rồi.
Nhưng mà Tô Mộc Vũ, mày đã đánh giá Trần Khiêm quá đơn giản rồi đó!
Cậu ấy là ai chứ? Cậu ấy là con trai của tỷ phú thế giới, cậu ấm nhà giàu top đầu.
Đàn ông có tiền sẽ trở nên đồi bại, càng không nói đến Trần Khiêm là loại cậu ấm ngay cả mình có bao nhiêu tiền cũng không đếm hết.
Mày tưởng người ta thích mày, hóa ra người ta từ đầu chí cuối chỉ định chơi đùa thôi!
Ha ha, chẳng lẽ không đúng sao? Trần Khiêm hiện giờ đi tới tận khoa của mày, nhưng lại khua chiêng gõ trống để tỏ tình với một cô gái khác! Chẳng lẽ không đúng sao?
'Viền mắt của Tô Mộc Vũ nhanh chóng ửng đỏ, hóa ra hết thảy đều chỉ là sự giả dối!
Quay lại bên phía Trần Khiêm.
Không khí hiện tại có thể nói là vô cùng sôi sục.
Sinh viên nữ vây quanh đồng loạt ném ánh mắt về phía Triệu Nhất Phàm và Trần Khiêm. Ngay cả mấy người Từ Hà cũng đã lui về phía sau.
Trần Khiêm bị dọa ngu người luôn.
Tay chân luống cuống.
Mà Triệu Nhất Phàm thì nghĩ, hiện tại Trần Khiêm cũng xem như là người có tiền có quan hệ rồi.
Mình cũng có chút rung động với cậu ta đấy.
Như vậy thì, trở thành bạn gái của cậu ta lại có gì là không thể đâu?
Cho dù Trần Khiêm trước đây vừa hèn vừa xấu, khiến Triệu Nhất Phàm luôn thấy khinh thường, nói thật lòng thì, sợ rằng hiện tại Triệu Nhất Phàm cũng vẫn không vừa mắt Trần Khiêm, cô ta cho răng Trần Khiêm chỉ là một kẻ may mắn mà thôi.
Nhưng thôi, nể tình hiện giờ cậu ta có chút tiền trong tay, ban cho cậu ta một cơ hội cũng đâu có vấn đề gì!
Bởi vậy Triệu Nhất Phàm cất lời...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...