Thiên Mệnh Chí Tôn

Trần Khiêm gật đầu.

"Tiểu Hạ, anh không ngờ rắng vốn ra em không để tâm đến tiền bạc, hơn nữa còn yêu anh thật lòng. Tiểu Hạ, chúng ta..."

Trần Khiêm vừa nói vừa muốn cầm tay Dương Hạ.

Bốp!

"“Cút mẹ đi, ai thèm yêu thằng khố rách áo ôm như anh chứt"

Dương Hạ sau khi hiểu ra mọi chuyện thì tát cho Trần Khiêm một bạt tai.

"Đệch, tốn của tôi biết bao nhiêu thời gian, hại tôi suýt chút nữa nhảy xuống hồ rồi! Thăng đần, anh là một thăng đần!"

Dương Hạ ghét bỏ hét lên với Trần Khiêm.

Ha ha..

Trần Khiêm thấy Dương Hạ thế này thì cũng xem như là hoàn toàn buông bỏ được rồi.

Thì ra, đây chính là bộ mặt thật của Dương Hạ sao?

"Tiểu Hạ, anh đã hoàn toàn thất vọng về em rồi..." trong mắt Trần Hiêm xuất hiện một màn sương mờ.


Hai người từng tốt đẹp biết bao. "Tên nghèo mạt rệp anh muốn thất vọng hay gì kệ anh, phí thời gian của tôi, biến mẹ anh đi. Loại người như anh nên đi móc bọc mà sống!"

Muốn trút giận, Dương Hạ giẵng túi rác trong tay Trần Khiêm.

Cô ta muốn lấy nó đập thẳng vào mặt anh.

Nhưng không ngờ một trăm nghìn tệ trong đó bị giãng mạnh nên bị tung cả ra.

Tất cả đều là những tờ tiền đỏ chói! "AI Cái này...

Dương Hạ trợn to mắt, khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt mình...

Dương Hạ nhìn thấy tiền rơi đầy đất. Bỗng chốc ngớ người ra.

Cô ta có mơ cũng không thể nào ngờ được trong túi rác của Trần Khiêm lại là một đống tiền?

"A? Chỗ tiền này..."

Mặt của Dương Hạ nóng như bị tát: "Trần Khiêm, số tiền này anh lấy đâu ra?"

Trần Khiêm chẳng thèm để ý Dương Hạ.

Mà ngồi xổm xuống nhặt lại một trắm nghìn tệ bỏ vào. trong bao:


"Em quản những chuyện đó làm gì? Đúng như em nói, loại người như tôi không xứng với eml"

Nói xong thì Trần Khiêm quay người bỏ đi.

Dương Hạ nóng ruột không chịu được.

Nếu nói lúc Trần Khiêm không có tiền chia tay thì cũng chia rồi, cho dù anh dùng thẻ mua hàng một lần để mua túi xách xong tặng người ta, Dương Hạ cũng thấy tiếc nhưng những chuyện đó cũng cho qua.

Bản thân Dương Hạ cũng chẳng thấy quá hối hận!

Nhưng bây giờ Trần Khiêm lại có trong tay cả trăm nghìn tiền mặt...

“Trần Khiêm, anh đứng lại đó cho em. Hôm nay anh buộc. phải nói rõ mọi chuyện với em nếu không em la lên đấy."

Dương Hạ sốt ruột đến nhảy cẵng lên. Cô ta buộc phải làm rõ.

Không biết vì sao cô ta rất sợ Trần Khiêm trở nên giàu có, vô cùng sợ điều đó!

"La?" Ha ha. Trần Khiêm cười khổ: "Em thích làm gì thì làm đi?"

"AI Người đâu, có người cưỡng hiếp tôi! Có người cưỡng hiếp tôi!"

'Vậy mà Dương Hạ thật sự la lớn lên.

Dù giờ này cũng đã muộn, nhưng trong sân trường cũng có không ít cặp tình nhân ra ngoài chơi.

Nghe thấy tiếng la thì bọn họ đều nhìn sang phía hồ nước. Đệch!

Trần Khiêm thầm kêu khổ, anh không hề ngờ được Dương Hạ lại la lên là mình cưỡng hiếp cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui