Thiên Mệnh Chí Tôn
Một đám nữ sinh chỉ trỏ bàn tán râm ran.
Công viên bây giờ nhờ chiếc Lamboghini mà trở nên đẳng cấp hơn nhiều.
Cũng lạ, mấy hôm nay tự nhiên có một loại quy luật mới hình thành, hễ là sinh viên trong trường có xe ngon, đều thích mang tới nơi đây diễu vài vòng, thu hút ánh nhìn của các bạn nữ sinh.
Đặc biệt là xe mới.
Chủ nhân chiếc Passat này chắc cũng theo trào lưu mà mang xe tới đây lượn mấy vòng.
"Ha ha, không phải là Trần Khiêm sao? Trùng hợp vậy?"
Chiếc xe kia đột nhiên ngừng lại, cửa kính xe hạ xuống, một thanh niên đẹp mã nhô đầu ra ngoài.
Trần Khiêm vừa nhìn đã biết là ai. Là Lý Kiện người học thi bằng lái xe cùng đợt với anh.
Anh ta trước cũng là người cùng với Lý Niệm châm chọc anh.
Lúc đầu anh ta thích nữ thần Tô Mộc Vũ, nhưng vừa mới nghe Vương Dương cũng theo đuổi Tô Mộc Vũ thì tự nguyện rút lui.
Anh ta với Trần Khiêm cùng thi đỗ, sau đó nhanh chóng đi mua xe.
Rõ ràng, anh ta đến đây để lòe đám con gái.
Đối với người này, Trần Khiêm cũng chẳng ưa gì mấy, nên chỉ gật đầu lấy lệ.
"Tôi mới mua xe, ba trắm năm mươi nghìn tệ. Trần Khiêm, hôm nay nhận bằng rồi, cậu không thử lái xe tìm cảm giác lái sao? Lâu không lái sợ quên hết cảm giác rồi!"
Lý Kiện cười đắc ý. Anh ta cố ý lớn giọng, khiến không ít bạn nữ nhìn sang. Nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói của Lý Kiện.
Sở dĩ Lý Kiện đối xử như vậy với một người không hề liên quan như Trần Khiêm.
Thứ nhất là vì, trong lòng anh ta rất coi thường kẻ nghèo. mạt như Trần Khiêm, không cần lí do gì cũng có thể chà đạp, rất có cảm giác thành tựu.
Thứ hai là, trong thời gian tập lái, anh ta từng muốn nói chuyện với Tô Mộc Vũ, nhưng không ngờ, cô ấy lại nói chuyện với Trần Khiêm.
Điều này khiến Lý Kiện khó chịu.
Lúc này châm chọc Trần Khiêm một chút khiến anh ta cảm thấy hả dạ đôi phần.
"Cậu Lý, đang đi đâu vậy? Chúng tôi muốn ra ngoài đi dạo, có thể ngồi nhờ xe của cậu không?"
Cuối cùng, một vài nữ sinh ngượng ngùng đi tới. "Có thể có thể" Lý Kiện cười lớn, ngoái nhìn Trần Khiêm nói:
"Trần Khiêm, hay là cậu lái xe của tôi chở mấy người đẹp đi hóng gió đi?"
Trần Khiêm lắc đầu: "Bỏ đi."
"Chao ôi, cậu Lý thật là xấu xa. Ai mà thèm để loại người đó chở đi chứ!"
"Đúng vậy, trông bộ dạng nghèo mạt của cậu ta kìa. Nhìn cũng phát ngán chứ nói gì đến ngồi xe của cậu ta. Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi!"
"Ha hạ, với lại, cho dù cậu Lý để cho cậu ta lái, chắc gì cậu ta đã dám? Lỡ đụng trầy thì bán cậu ta đền cũng không nỗi đâu!"
Ba cô gái nhõng nhão.
Rất tự nhiên ngồi vào trong xe của Lý Kiện.
Nữ sinh bây giờ thật bạo dạn, đều muốn câu được bạn trai có điều kiện, hoặc trong thời gian học đại học phải tìm người có tiền bao nuôi.
Đi học không tốn tiền, lại còn có tiền để sắm sửa quần áo. đẹp.
Thật là tốt biết bao!
Trần Khiêm nghe lời cười cợt của mấy cô gái đó cũng không nói gì.
Chỉ cầm lấy chìa khóa chiếc xe thể thao Lamboghini của mình, đi tới chỗ chiếc xe...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...