Thiên Mệnh Chí Tôn
“Thì ra là vậy!”
Vợ chồng Triệu Cường nghe vậy, ánh mắt buồn bã ảm đạm.
Hôm nay là lần đầu tiên họ gặp Trần Khiêm, không ngờ cậu thanh niên nhìn thì thư sinh này lại dơ bẩn hèn hạ đến thế.
Thật lòng không biết tại sao cô con gái xinh đẹp của mình lại làm bạn với loại người như vậy?
Sắc mặt của vợ chồng Triệu Cường có hơi không vui.
Trần Khiêm ngồi ở đằng kia, không nói câu nào. Quay mâm ăn cơm. Rất nhiều món ăn ngon, Trần Khiêm thật sự đói bụng.
Nhìn thấy cảnh này, sự chán ghét trong mắt của vợ chồng Triệu Cường càng đậm nét hơn.
“Nếu cậu đói bụng gì cứ gọi một phần cơm tẻ rồi ăn đi!”
Mẹ của Triệu Nhất Phàm là một người phụ nữ cao gầy, cực kỳ xinh đẹp.
Mặc dù năm nay đã gần bốn mươi nhưng khi nhìn thì trẻ trung như chưa đến hai lăm tuổi.
Làn da cực kỳ trắng.
Giờ phút này, bà ta khoanh tay, lạnh lùng nói. Cơm tẻ, nói thẳng ra là cơm trăng, cố ý sỉ nhục Trần Khiêm.
“Hừ, đúng rồi, cứ ăn cơm trắng là được, đúng là ngu ngốc, đã là lúc nào rồi mà chỉ biết ăn thôi!”
“Các cậu nói xem cậu ta đến đây làm gì? Chẳng giúp được gì mà chỉ biết ăn nhờ uống nhờ, mặc dù được bao nuôi nhưng vẫn không mất đi sự hèn hạ tận trong xương tủy, có thể ăn miễn phí là sẽ ăn miễn phí!”
“Đúng là không biết những người đó nghĩ thế nào mà lại đi nuôi một thẵng trai bao như thế này!”
Lâm Kiều dẫn đầu nhóm nữ sinh, ngay lập tức sỉ nhục Trần Khiêm.
Trần Khiêm thầm cười gượng.
Măng đi, cứ mắng cho thỏa thuê đi, sớm muộn gì cũng có lúc các người phải khóc.
“Rầm!” Lúc này, cửa phòng chợt mở ra.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Một người đàn ông trẻ trung mặc tây trang mở cửa bước vào.
Thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, quần áo rất trang trọng.
Anh ta vừa bước vào, ngay lập tức, vợ chồng Triệu Cường tỏ ra cung kính, đứng lên.
“Tiêu Nham, bên Triệu Xứ nói thế nào?”
Người đàn ông trước mặt là thư ký của Triệu Xứ, là con trai của em họ hàng xa của vợ Triệu Cường.
Dù sao cũng có chút quan hệ.
Là anh họ hàng xa của Triệu Nhất Phàm.
Đúng là Triệu Cương đã nhờ anh ta, muốn thông qua mối quan hệ với Triệu Xứ, khơi thông một chút, ít nhất không thể để công ty cứ đóng cửa thế này.
Tiêu Nham cười gượng läc đầu.
“Dượng, ngại quá, ban nãy Triệu Xứ cũng dùng cơm ở đây, vốn dĩ cháu cứ nghĩ ông ta sẽ xuống dưới nhưng hôm nay. Triệu Xứ cũng phải đi với một vị khách quan trọng. Thật sự rất bận rộn, báo sớm với dượng là không cần phải đợi ở đây nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...