Thiên Mệnh Chí Tôn

Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!

Lòng của tất cả những người ở đây đều măng hai chữ này!

Người này, lại dám dùng näp của Lamborghini để cảt dưa hấu?

“Trần Khiêm, mẹ nó cậu điên rồi hả!” “AI Đem đi nhanh đi!”

Hàn Tư Dư sợ đến mức mặt trắng bệch.

Cô ấy lên tiếng đầu tiên. Chắc chắn não Trần Khiêm có vấn đề, chắc chắn!

Nếu nhát dao này làm Lamborghini bị trầy thì mẹ nó mình có livestream cả đời cũng không đền nổi.

“Thằng khốn này, cố ý đến đây gây chuyện đúng không?” Nhóm Vương Tiểu Đề, Hoàng Nham cũng ngơ ngác. Người hâm mộ trong phòng live còn ồn ào hơn.

Nói gì mà một triệu hai triệu gì dó.

“Cậu còn ngơ ngác làm gì, chưa chịu nhanh chân mang xuống lau khô đi, nếu bị người ta phát hiện, thì cậu có lếch cũng không đi nổi đâu!”

Hàn Tư Dư thật sự rất hối hận, nếu cô ấy không tìm được trợ lý thì cứ tiêu ít tiền đi thuê một người, tại sao lại đưa Trần Khiêm đến đây?

Tạo sao?

“Ồ ồ, không sao đâu, trầy cũng đã trầy rồi!”


Trần Khiêm cười gượng.

Nếu đã trầy thật rồi thì cũng là tự anh làm trầy, không cần người khác phải đền, sốt ruột làm gì!

“Cái gì mà trầy cũng đã trầy rồi, mang xuống nhanh đi!”

Hàn Tư Dư tức đến mức giậm chân.

Trần Khiêm bất đắc dĩ, bấy giờ anh mới mang dưa hấu và nước khoáng xuống, vốn dĩ anh nghĩ cứ ăn như vậy, mọi người không cần phải ngồi xổm, thoải mái hơn nhiều.

Xem ra anh đã suy nghĩ nhiều rồi!

Hàn Tư Dư bước đến đẩy Trần Khiêm ra, dùng khăn ướt của mình lau xe một cách cẩn thận, sạch sẽ, sau khi phát hiện không có vết trầy nào mới hoàn toàn yên tâm.

“Tư Dư, cậu ta học cùng lớp với cậu hả? Không được rồi, để cậu ta đi đi, ban nãy nguy hiểm quá!”

Hoàng Nham khinh thường nói.

Chiếc việt dã nằm bên cạnh là của Hoàng Nham, nhà có ít tiền.

Lúc mới đến, anh ta đã không thích Trần Khiêm, bây giờ thấy Trần Khiêm quá ngu ngốc, suýt nữa đã làm siêu xe bị

trầy, ban nãy anh ta dựng hết cả lông!


Ngay lập tức, khó chịu nói.

Hàn Tư Dư tôi sai

Ừ ừ, Trần Khiêm, cậu đi đi, tôi sai thật rồi mới để cậu đến đây làm trợ lý cho tôi

Hàn Tư Dư trực tiếp nói năng không hề khách sáo. *Ừ ừ, vậy tôi mang một chai nước đi nhé!” Lấy một chai nước khoáng, Trần Khiêm rời đi ngay.

Trả thù à, ban nãy Trần Khiêm cũng nghĩ đến, lấy chìa khóa xe ra bấm một cái là được, quá đơn giản!

Nhưng rồi sao, trước mặt dân cư mạng trong cùng một thành phố, Trần Khiêm cảm giác như mình đang làm trò.

Hơn nữa, vốn dĩ lúc trước anh không muốn mua chiếc xe đắt như vậy, là vì chị anh ép anh.

Cho nên Trần Khiêm đã vui vẻ rời đi.

Dù sao anh cũng chẳng muốn qua lại với Hàn Tư Dư. Lần này Trần Khiêm không đi đâu nữa.

Về thẳng ký túc xá, rót đầy chai nước.

Anh nẵm trên giường nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau, nhóm Dương Huy cũng trở về.

“Sao về nhanh vậy, hôm nay ăn sinh nhật với Từ Hà, chơi vui không?” Trần Khiêm cười hỏi.

“Lão Trần, cậu ở ký túc xá hả, vậy cũng được, tụi mình đến ký túc xá Từ Hà đi!”

Sau khi quay lại, nhóm Dương Huy, Lý Duệ kiểm tra ví kiểm tra ví, gọi điện thoại gọi điện thoại, rất lo lng.

“Hả? Sao thế?”

“Đệch, đừng nói nữa, Triệu Nhất Phàm xảy ra chuyện rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui