Thiên Mệnh Chí Tôn
"Được được được, hai người cũng đến xem thử đi, có điều cậu Giang và Kiến Nam quen biết nhau, sẽ không dẫn hai người đi ăn cùng đâu!"
Tô Dĩnh cười thờ ơ. Trân Khiêm và Tô Mộc Vũ cùng đi tới
Nhưng sau khi nhìn thấy chiếc Gallardo này, Trần Khiêm bỗng chốc nhớ ra!
Thảo nào cảm thấy hai người này rất quen mắt.
Cặp này chẳng phải là cặp giúp nhân viên bán xe kia chỉnh anh lúc anh đi mua xe sao,
Lúc đó cô gái kia trang điểm rất đậm, nhưng hôm nay cần thi lấy bãng lái.
Nên cô ta cũng trang điểm nhẹ nhàng hơn. Trần Khiêm dường như không thể nhận ra
Trần Khiêm nhớ rõ, cô gái Hạ Minh này còn ngồi lì ở trong xe của anh mãi không chịu ra!
Ha ha, thế giới này thật là nhỏ!
“Trời ạ, xe đua ba triệu tám trăm nghìn tệ đúng là có khác, đúng là đẳng cấp!"
"Cậu Giang, chúng ta sẽ ngồi chiếc xe này của cậu để đi ăn sao?" Tô Dĩnh ngưỡng mộ nói.
"Cũng được! Ừm? Kiến Nam, hai người này là bạn của các em hả?"
Lúc này cậu lớn họ Giang kia mới để ý đến bọn Trần Khiêm.
Có điều, người mà anh ta để ý không phải Trần Khiêm mà là Tô Mộc Vũ với khuôn mặt mỹ miều tươi mát thoát tục.
Cô gái này thật xinh đẹp, quả thật còn đẹp hơn cô bạn gái Tô Dĩnh của Lý Kiến Nam
"Ha ha, nó là em gái của em, còn đứng bên cạnh, là bạn trai của nói"
Tô Dĩnh mệt mỏi nói.
Đặc biệt là hai chữ bạn trai, cô ta cố tình nhấn mạnh, cốt để nhắc nhở.
"Thì ra là thết"
Cậu lớn Giang cười một cái, đi đến bên cạnh Tô Mộc Vũ, †ỏ ý muốn bắt tay.
Hiển nhiên là Tô Mộc Vũ nhìn bộ dạng háo sắc của anh †a thì cảm thấy hơi phiền chán, liền lùi về phía sau một bước.
Ngược lại Trần Khiêm tiến tới bắt tay: "Xin chào cậu Giang!"
"Chết tiệt!"
Cậu lớn họ Giang nhướng mày, ấy vậy mà anh ta lại bắt tay với một thãng chẳng ra gì.
Ngay lập tức anh ta có chút thất vọng liếc nhìn Trần Khiêm: "Xin chào... Chết tiệt, sao lại là cậu?"
Sau khi nhìn rõ diện mạo của Trần Khiêm. Cả người cậu Giang như sững lại.
Thậm chí là toàn thân chấn động mãnh liệt, khó có thể tin nổi.
Trần Khiêm tuy là không xấu, nhưng là thuộc loại người khi thả vào trong đám đông so với người đi đường thì không. có gì khác biệt. Hơn nữa Trần Khiêm ăn mặc quê mùa, rất khó bị người khác phát hiện ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Bây giờ cậu Giang mới thấy, đương nhiên vô cùng kinh ngạc.
Người này, chính là cậu Trần, người đã bỏ ra mười tám triệu tệ để mua một chiếc Lambor mà không thèm chớp mắt!
"Cậu Trần, là cậu, thật vui khi được gặp cậu!" Cậu Giang kích động bắt tay.
"Cái gì cái gì?" Tô Dĩnh ở bên kia kinh sợ.
"Cậu Giang, anh gọi cậu ta là gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...