Dương Hạ thật biết cách cho mình gánh tội thay cô ta, chẳng lẽ không phải là cô ta phản bội mình sao?
Nhưng Trần Khiêm hiện tại đã lười phải tranh cãi vấn đề này với cô ta.
Mặc kệ Dương Hạ có lấy cớ gì đi nữa, hai người cũng đã chia tay rồi.
Trần Khiêm tuy còn sót chút tình cảm phức tạp với Dương Hạ, nhưng tuyệt đối không có ý định gương vỡ lại lành gì đâu.
Vậy nên, cô ta nói gì đều không quan trọng!
"Trần Khiêm, tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ trúng số là tài giỏi rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, thời điểm mới vào năm nhất, là do tôi khờ khạo, anh giả vờ giả vịt đối tốt với tôi, tôi vì quá cảm động mà đồng ý đến với anh. Ha ha, sau đó tôi lại yêu tên Lục Thần kia, tôi cảm thấy anh ta tài giỏi hơn anh, có thể biến tôi thành một cô công chúa hạnh phúc, nhưng kết quả thì sao?"
"Dương Hạ tôi trước kia đứng là ếch ngồi đáy giếng, ánh mắt thiển cận đến mức này, đến tận khi tôi tới sơn trang suối nước nóng, anh biết không, giống như mở ra một thế giới mới trước mặt tôi vậy, Trần Khiêm anh đừng nói trúng số một triệu tệ, cho dù là năm triệu, mười triệu, trong lòng tôi, anh vẫn mãi chỉ là con giun con dế, một tên nhà giàu mới nổi mà thôi!"
"Vậy nên, trăm ngàn lần đừng tưởng rằng bản thân rất tài giỏi, trong mắt của Dương Hạ tôi, anh chính là một tên khốn khiếp!"
Dương Hạ kích động gào thét.
Mấy hôm trước, cô ta nợ Lục Thần một trăm nghìn tệ, cô ta hạ mình cầu cứu Trần Khiêm, điều kiện là hai người làm hòa, hơn nữa bản thân sẽ hoàn toàn thuộc về anh ta.
Nhưng mà, cô ta bị Trần Khiêm cự tuyệt.
Tên mạt hạng Trần Khiêm từng bị bản thân đá bỗng chốc trở nên giàu có.
Khiến cho Dương Hạ vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Hiện giờ, nhân cơ hội này, cô ta phải trút hết tất cả nỗi phẫn uất bấy lâu nay trong lòng mình ra.
Tên Trần Khiêm kia là cái thá gì! Có gì đặc biệt hơn người chứt
"Hừ! Tên khốn mau cút đi, còn không đi, tôi gọi bảo vệ đến đánh chết anh!"
Mấy cô gái lạnh lùng nói: "Đây đâu phải chỗ ai thích thì đến... Kìa! Hạ Hạ, các cô nhìn kìa, cậu Khang đến rồi!"
Đang mỉa mai Trần Khiêm, bọn họ đột nhiên hăng hái chỉ tay ra hướng cửa.
Chỉ nhìn thấy một chiếc xe từ từ dừng lại.
Một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú bước xuống từ trên xe, trên người mặc một bộ âu phục màu lam,
một tay đút trong túi quần, tư thế hiên ngang bước vào. "Cậu Khang!" Đám nhân viên tiếp tân nữ sôi nổi vẫy tay.
Còn Dương Hạ lại tỏ ra vô cùng dè dặt, vô cùng dịu dàng e thẹn.
"Hạ Hạ, các cô đang bận gì vậy..."
Cậu Khang bước tới chỗ mấy cô gái, khuôn mặt tươi cười hỏi han.
"Đâu có bận gì đâu cậu Đỗ Khang, bọn em chỉ đang ngăn cản một tên khố rách áo ôm không biết chui từ đâu ra, miễn cho anh ta thừa dịp lẻn vào, quấy rầy mấy vị cha chú của anh đang ở phía bên trong bàn công chuyện!"
Dương Hạ vừa đáp lời, vừa kín đáo nép vào bên người Đỗ Khang.
Đỗ Khang ôm hờ vòng eo của Dương Hạ, lúc này mới liếc mắt sang Trần Khiêm đang đứng ở một góc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...