Thiên Mệnh Chí Tôn

"Cậu Trần, chúng tôi lập tức chuẩn bị xe đưa cậu về!" Nữ quản lý tại sảnh đường kính cẩn nói.

Không lâu sau, xuất hiện một chiếc BMWs 7 series có giá hơn một triệu tệ đứng đợi ở bên ngoài.

Về phần Vương Dương bọn họ đã sớm trợn tròn mắt rồi.

Vốn là bọn họ cho rằng hai trăm nghìn tệ kia đã bị Trần Khiêm tiêu sạch, nhưng ai mà biết được, Trần Khiêm nhà người ta căn bản không chỉ trúng mỗi hai trăm nghìn tệ.

Mà là còn trúng được nhiều hơn nữa!

Đồng thời mọi người cũng đều đã nhận ra, Trần Khiêm cầm trong tay năm mươi nghìn tệ đã chẳng để ý gì rồi?

Nói cách khác, Trần Khiêm trúng thưởng lớn tới mức một người bình thường cũng không thể tưởng tượng nổi được.

"Mộc Vũ, hay là cậu về cùng với tớ đi?"

Trần Khiêm ngồi trên xe, hạ cửa kính xuống cười với Tô Mộc Vũ.

Nói thật lòng, Trần Khiêm vẫn luôn có thiện cảm với vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Mộc Vũ, hơn nữa cảm giác cô còn là người bụng dạ lương thiện, tốt bụng.


Nói bụng dạ lương thiện cũng không hẳn là chính xác lắm

Nhưng ít nhất Tô Mộc Vũ cũng không cùng một hạng. người như Dương Hạ và Giang Vi Vi, chê nghèo ham giàu ăn vào máu

"Tốt quái"

Tô Mộc Vũ chắp hai tay sau đó vui vẻ lên xe.

Mặt của Giang Vi Vi lập tức trắng bệch.

BMWSs 7 series vừa nhìn đã biết là dòng xe được nhập từ nước ngoài, xe sang cả triệu tệ. Cô ta cũng muốn ngồi thử một chút, nhưng cái tên Trần Khiêm khốn nạn này

không thèm nhìn cô ta một cái đã cho tài xế lái xe đi luôn.

Đặc biệt là Vương Dương, mặt xanh hết cả lên, trong lòng thầm rủa hận.

Trên đường.


"Trần Khiêm, rốt cuộc cậu trúng được bao nhiêu tiền, có thể nói cho tớ biết được không?"

Tô Mộc Vũ cùng Trần Khiêm ngồi ở phía sau, tò mò hỏi.

"Chuyện này thực có chút hiểu lầm, thật ra tớ không trúng tiền, mua vé sổ số cũng là kiếm bừa lý do để nói!"

Tuy răng Trần Khiêm không muốn kể hết toàn bộ chỉ tiết sự việc, nhưng cũng không muốn lừa dối Tô Mộc Vũ.

"Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Mộc Vũ cảm thấy Trần Khiêm càng ngày càng thần bí.

"Chờ sau này, sau này tớ sẽ nói cho cậu biết! Hơn nữa, chúng ta không phải là bạn bè một hai ngày thôi đúng chứ?"

"Đương nhiên là không rồi!"

Tô Mộc Vũ cũng nhìn ra được có lẽ Trần Khiêm không muốn kể bí mật này của mình cho cô nghe.

Như vậy cũng tốt, nếu như toàn bộ sự việc đều được. kể ra, không còn cảm giác thần bí nữa, ngược lại sẽ vô cùng nhạt nhão.

Trần Khiêm để tài xế đưa Tô Mộc Vũ đến cửa khu kỹ túc xá nữ.

Sau đó cũng xuống xe, bảo lái xe quay về, bản thân anh cũng tự mình quay về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui