Thiên Mệnh Chí Tôn
Một nam hai nữ từ bên ngoài đi vào, theo sau đó là chị quản lý sảnh lớn nhà hàng lần trước đã gặp.
Ba người kia chính là sinh viên khoa bên.
Nam sinh cao to đẹp trai.
Hai nữ sinh mặc váy ngắn, xinh đẹp động lòng người.
Xem ra đây là bài đàn anh tán đàn em.
Mỗi khi nhìn thấy mấy cảnh này, trong lòng Trần Khiêm đều phiền muộn không thôi. Nhìn đi tại sao mình lại không được các bạn nữ xinh đẹp thích vậy! Haiz...
Nam sinh cao lớn kia tiến lên chào bọn họ.
Lúc này mới nhìn thấy Trần Khiêm ngồi một bên.
"Chào cậu, tớ là Đỗ Lỗi, ở khoa quản lý... Chúng ta kết bạn chứ?"
Anh bạn kia nhìn Trần Khiêm cười chào hỏi, vừa nhìn liền biết là người đã trải đời nhiều rồi.
Mà hai cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng tò mò nhìn sang Trần Khiêm.
Chẳng qua hai người vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Trần Khiêm liền tỏ ra khinh thường.
"Khụ khụ, Đỗ Lỗi, cậu không cần làm quen với cậu ta. Cậu ta là Trần Khiêm, là kẻ nghèo kiết xác ở khoa tớ. Hôm nay cậu ta đến đây để ăn chực một bữa cơm!"
Lý Niệm chỉ là một trưởng ban nhưng vẫn nhận ra Đỗ Lỗi.
Anh ta liền cười nói.
"Ồ... Hiểu rồi, hahal"
Thản nhiên cười một tiếng, Đỗ Lỗi vội rút tay về.
Sau đó là hùa theo bọn Vương Dương cười cợt.
'Tô Mộc Vũ cực kỳ tức giận, cô rất muốn đi vê cùng Trần Khiêm. Cô thật sự hối hận khi mời Trần Khiêm đến đây.
Nhưng Trần Khiêm vẫn cười ha ha nhìn mọi người, không. thấy anh bị tổn thương chút nào. Điều này khiến Tô Mộc Vũ tò mò.
"Trần... Trần!"
Mà chị quản lý sảnh lớn khi vừa nhìn thấy Trân Khiêm đã hoàn toàn giật mình.
Vừa nãy cô ta nghe phục vụ nói vị đại gia lần trước lại tới
Đương nhiên nếu Trần Khiêm chỉ là một đại gia bình thường thì chị quản lý sảnh lớn đã không có biểu cảm như vậy.
Bởi vì người phục vụ không biết rằng cô biết Trần Khiêm thông qua Tổng giám đốc của Bếp Gia Viên.
Vị này chính là bá chủ của phố thương mại Kim Lăng, cậu Trần Khiêm!
Lúc nãy sở dĩ không dám nói gì vì cô ta hoàn toàn bị hoang mang bởi lời nói của bọn Vương Dương Lý Niệm.
Không lẽ cậu Trần không phải là nhân vật chính của hôm nay sao?
Chị quản lý sảnh lớn không hiểu chuyện gì, vừa kêu một chữ Trần liền không dám nói gì nữa.
"Sao cậu đến đây?” Cô ta nhẹ giọng, kích động hỏi.
"Hả, chị không nghe họ nói sao, hôm nay tôi đến ăn chực thôi!"
Trần Khiêm mỉm cười, không ngờ lại bị nhận ra. Cũng tốt thôi, đỡ phải tự mình xuống gọi cơm.
"Dạ dạ dạ, có nghe thấy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...