Bắc Thần Quốc, Bích Vân cung.
Trong thư phòng, Ảnh Nhất cung kính hành lễ
"Thuộc hạ tham kiến công chúa"
Trường Nhạc lúc này mới buông bút, gương mặt nghiêm nghị không giấu được vẻ mệt mỏi, nàng nhẹ phất tay
"Đứng lên đi, chuyện kia điều tra thế nào?"
Ảnh Nhất dâng lên một phong thư, sau đó bẩm báo những gì hắn điều tra được cho chủ tử
"Bẩm điện hạ, danh sách lần trước người giao, thuộc hạ đã điều tra kĩ càng, bên trong có ba mươi hai người thì có đến mười tám người tham gia vào việc tham ô, hơn nữa còn buôn muối lậu, nửa trong số họ là phe cánh của Thành An Vương, số còn lại thuộc phe cánh của Nhị hoàng tử"
Trường Nhạc ánh mắt sắc bén nhìn sơ nội dung bức thư, nàng chau mày
"Xem ra việc này đã diễn ra một thời gian dài, muốn xuống tay bắt gọn đương nhiên phải ra tay từ kẻ trung gian của bọn người này, đã điều tra được sao?"
"Thuộc hạ đã tra được, người này có mối quan hệ mật thiết với Thành An vương, thường xuyên thư từ qua lại, nhưng thuộc hạ không dám bức dây động rừng, hắn họ Dương tên Quý, là tri phủ ở huyện Thanh Hà, mỗi mười lăm hàng tháng sẽ có một nhóm người tới phủ bái phỏng, có lẽ là để bàn bạc thu mua muối lậu"
Trường Nhạc trầm tư suy nghĩ, xem ra nàng không chính tay giải quyết thì chuyện này sẽ còn tái diễn, nhưng Thanh Hà là huyện giáp biên giới Lăng Quốc, đường xá xa xôi, nếu nàng đi một chuyến thì việc trong triều phải bỏ dở, nhưng nàng không đi ngược lại để bọn chúng làm càn.
"Ân, lui xuống đi, ta sẽ giải quyết"
Suy nghĩ hồi lâu, Trường Nhạc cuối cùng cũng đưa ra quyết định, nàng hạ chỉ cử khâm sai đại thần di phục xuất tuần, tra xét tình hình các huyện giáp vùng biên giới.
Chỉ biết được vị khâm sai này họ Nguyên, mọi thông tin còn lại đều được giữ kín.
Những quan viên kia bắt đầu cảnh giác cao độ, xem ra Trưởng công chúa đã biết được phong thanh, nếu không sẽ không cho người đều tra như vậy.
Họ chỉ không ngờ vị Nguyên đại nhân kia chính là Trường Nhạc.
Lấy cớ sức khỏe không tốt, cho miễn thượng triều một thời gian, Trường Nhạc một bên cho truyền danh y nổi tiếng khắp thành vào cung chữa bệnh để tránh kẻ nghi ngờ, một bên cải trang thành Nguyên khâm sai bí mật xuất thành.
Nàng một thân y phục lam nhạt, tóc búi cao được cố định bằng một đoạn vải lam sắc, bên trên đính một viên bạch ngọc, hai đầu đoạn vải được thả tự do xuôi theo đuôi tóc.
Tay nàng cầm quạt phe phẩy, tư thế vừa lười biếng, vừa ung dung cưỡi trên lưng bạch mã như đang thưởng cảnh ngắm hoa.
Phía sau nàng là nha hoàn thiếp thân Mộ Tịch cải trang thành tiểu đồng, cùng Ảnh Nhị, Ảnh Tứ và một số thuộc hạ trang phục chỉnh tề, tay cầm kiếm cưỡi trên lưng hắc mã.
Đi được năm ngày đường, Trường Nhạc cho mọi người vào một khách điếm nghỉ ngơi, vừa vào phòng, Ảnh Nhị đã bẩm báo
"Công tử, đám người kia đã theo chúng ta năm ngày, vẫn chưa có hành động gì khác"
Ảnh Tứ cũng lo lắng nói
"Công tử, hay là chúng ta trước diệt trừ hậu họa, cứ để bọn chúng đi theo...thuộc hạ lo đe doạ đến an nguy của người"
Trường Nhạc nhàn nhã uống trà, kì thật bọn người lạ mặt này đã xuất hiện hơn nửa năm trước, lén lén lút lút ở gần tẩm cung của nàng bị Ảnh Nhất phát hiện.
Võ công của bọn người này khá cao, Ảnh Nhất nhiều lần đuổi theo nhưng không thu được kết quả.
Hiện tại nàng bí mật xuất cung, bọn chúng lại một mực bám đuôi, sợ là muốn tìm cơ hội tốt để giết nàng đi.
Nhưng lần này thật ngoài dự đoán, đã năm ngày nhưng bọn chúng vẫn chưa có hành động gì.
Bám theo nàng ở một khoảng cách nhất định, không quá gần cũng không quá xa, chỉ đủ để biết được hành tung của nàng.
Không biết từ lúc nào Trường Nhạc nàng lại cảm thấy hứng thú với bọn người này, không biết từ đâu đến, mục đích có lẽ là giết chết nàng.
Chỉ biết rằng họ được huấn luyện kỹ càng, nếu không phải những người có võ công cao sẽ không phát hiện bọn họ theo dõi.
"Trước mắt đừng bức dây động rừng, mục đích chính của chúng ta lần này là điều tra, tốt nhất đừng gây ra động tĩnh lớn"
Mộ Tịch một bên lo lắng
"Công tử, lỡ bọn họ tập kích bất ngờ, chúng ta...."
Trường Nhạc lên tiếng cắt lời Mộ Tịch
"A Tịch, bọn người nọ võ công khá cao, chủ động thu thập cũng không phải chuyện dễ, hiện tại mọi sự cẩn trọng là được"
Kì thực nàng đã phái ám vệ bí mật theo sau, nhưng chỉ sợ đã bị bọn người kia phát hiện nên bọn chúng mới chậm chạp chưa ra tay với nàng.
Hành động cẩn trọng bậc này thật làm nàng tò mò, không biết chủ nhân phía sau là ai a?
Lại trôi qua mười ngày, đoàn người của Trường Nhạc cũng đến được huyện Thanh Hà.
Không vội đến tìm tên Dương Quý kia mà trú tại một khách đếm âm thầm điều tra.
"A Nhị, A Tứ, cho người thăm dò phủ tri huyện, đừng để bị phát hiện"
"Thuộc hạ tuân lệnh"
Cả hai cung kính hành lễ sau đó lui ra ngoài.
Thay một thân y phục dạ hành, lợi dụng đêm tối, Ảnh Nhị cùng Ảnh Tứ phi thân lên mái ngói, men theo những mái ngói bay đến phủ tri huyện.
Trước phủ đặt hai con sư tử đá lớn, nhìn vách tường cao kia, Ảnh Nhị nhỏ giọng nói với Ảnh Tứ
"Đệ vào từ phía trước, ta thăm dò từ hậu viện, lát sau gặp lại ở chỗ này"
Ảnh Tứ gật đầu, cả hai phi thân qua bức tường cao biến mất trong bóng đêm.
- --------
Khách điếm,
Hơn hai canh giờ sau Ảnh Tứ cùng Ảnh Nhị mới về tới khách điếm, bọn họ bẩm báo những gì tra được cho Trường Nhạc
"Công tử, phủ tri huyện vô cùng bình thường, vật trang trí đều không có gì quý giá, thuộc hạ đi một vòng bên ngoài cũng không phát hiện gì bất thường"
Ngược lại phía Ảnh Tứ lại có phát hiện
"Thuộc hạ phát hiện thư phòng của Dương Quý có cao thủ canh giữ, thuộc hạ nghi ngờ nên lén vào trong kiểm tra, bất ngờ là bên trong không tìm được thứ chúng ta cần, chỉ có một số sổ sách thông thường"
Trường Nhạc ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, môi mỉm cười
"Xem ra là bọn chúng cố tình để ngươi vào kiểm tra a"
Ảnh Tứ khó hiểu hỏi
"Công tử, rõ ràng chúng ta không để bị phát hiện, sao lại...."
"Có thể trong triều đã truyền tin tức đến đây, chúng ta đường xá xa xôi gấp rút chạy đến nhưng xem ra đã chậm hơn bọn chúng một bước"
Ảnh Nhị tay nắm thành quyền, thầm nói bọn người kia thật gian xảo
"Công tử, hay để thuộc hạ vào phủ tìm kiếm lại một lần, không chừng tên Dương Quý kia biết tin khâm sai đến nên đã giấu sổ sách đi nơi khác"
Trường Nhạc mỉm cười nhẹ phất tay
"Không cần, sổ sách kia đã được đưa ra ngoài, chuyến đi này xem như thăm thú nhân gian đi, hảo hảo mà ngoạn a"
Ảnh Nhị, Ảnh Tứ đều không cam lòng, rõ ràng đã cực khổ đến đây một chuyến vậy mà lại về tay không, giờ lại thành du sơn ngoạn thủy, hay là điện hạ đã có đối sách?
Hai người nhìn nhau âm thầm gật đầu, bọn họ đều tin tưởng điện hạ a, điện hạ nói gì thì chính là như thế.
Nhìn biểu tình của hai người khiến Trường Nhạc không khỏi buồn cười
"Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ bái phỏng Dương Quý, Dương đại nhân a"
Nghe vậy, hai người thành thật lui ra ngoài, không dám lơ là, thay phiên canh giữ trước cửa phòng Trường Nhạc không rời nửa bước.
Trong phòng, Mộ Tịch chuẩn bị tốt giường ngủ, đi đến bên cạnh Trường Nhạc nhỏ giọng nói
"Công tử, mấy hôm nay người vất vả, mau nghỉ ngơi sớm đi a"
"Ân, ngươi lui đi"
Trường Nhạc mặc dù bộ dạng cao cao tại thượng, thường bị kẻ khác nói nàng cao ngạo, xem thường người khác giống như thiên hạ này chỉ mình nàng là nhất.
Kì thực cũng có đủ lý do để nàng cao ngạo, nhưng đối với hạ nhân, đặc biệt là những người thân cận, nàng luôn cư xử đúng mực.
Không mất vẻ uy nghiêm của người đứng đầu Bắc Thần, nhưng cũng thập phần gần gũi, xử sự công minh, điều này làm thuộc hạ vô cùng kính trọng.
Hôm sau, Trường Nhạc trong bộ dáng Nguyên khâm sai, anh tuấn tiêu sái cưỡi bạch mã từ từ di chuyển trên phố, thu hút không ít sự chú ý.
Nàng đi đến đâu đều hấp dẫn hàng chục đạo ánh mắt.
Trường Nhạc liếc mắt nhìn một lượt sau đó nở nụ cười, bao nhiêu thiếu nữ ôm lấy ngực trái, bộ dạng ta muốn gả hiện rõ trên mặt.
Bấy giờ xung quanh bắt đầu ồn ào huyên náo, tiếng nghị luận sôi nổi vang lên.
Một cô nương bận lục sắc y phục dùng khuỷu tay hất hất tay người bên cạnh, kích động nói
"Nè, lúc nào thì ở đây lại xuất hiện một vị công tử tuấn tú như vậy a"
Thiếu nữ bên cạnh bận ngắm vị kia công tử, không chú ý tới nàng ta, ánh mắt sáng lên
"Không cần biết, không cần biết, ta muốn gả, ta là muốn gả"
Có những người mất bình tĩnh, nắm lấy tay nhau làm điểm tựa, si mê nhìn lam sắc công tử trên lưng bạch mã.
Nghe âm thanh ồn ào, những người trên lầu các cũng mở cửa sổ nhìn xuống xem xét tình hình bên dưới.
Không nhìn liền tốt, một khi nhìn lại rơi vào trạng thái si ngốc, u mê không lối thoát.
Ảnh Tứ, Ảnh Nhị đi phía sau, nhìn tràng cảnh trước mắt mà trợn mắt kinh hãi, họ thừa biết sức hấp dẫn của công tử, nhưng tận mắt nhìn thấy thật muốn làm người ta mù mắt.
Hai người họ lớn lên cũng là tướng mạo đường đường, hiên ngang anh dũng nhưng quả thật so với công tử đúng là một trời một vực, khó trách công tử của bọn họ trở thành tâm điểm chú ý.
Dưới phố hiện tại đã loạn thành một đoàn, người chen người lấn, có người còn khoa trương hét lên
"Công tử a, ta muốn gả"
"Lấy ta đi"
"Ta yêu chàng"
"Thật soái a"
Dần dần dưới đường đông cứng, ngựa của Trường Nhạc bắt đầu khó khăn di chuyển.
Những thiếu nữ kia liên tục ném khăn tay về phía nàng, Trường Nhạc trái tránh phải né, nàng không nhận khăn nhưng lệnh Ảnh Nhị, Ảnh Tứ phải thu hết khăn tay, dù gì cũng là tâm ý của thiếu nữ người ta, sao nỡ từ chối đây?
Chỉ khổ mỗi Ảnh Tứ cùng Ảnh Nhị, công tử hoa đào nở rộ, người chịu khổ chỉ có hai người bọn họ, hai người đầu bù tóc rối chen lẫn vào đám người để thu khăn tay, trong lòng khóc thầm "trời thật không có mắt mà".
Hiện tại đoàn người của Trường Nhạc hoàn toàn bị bao vây, cước trình dừng lại tại chỗ, phải đợi đến lúc binh lính phủ tri huyện đến giải vây mới tìm được một con đường rời khỏi đám người.
Ảnh Nhị, Ảnh Tứ cả người chật vật, liên tục thở dốc, lần đầu tiên bọn họ nhận được một nhiệm vụ đáng sợ như vậy a.
Tay ôm một đống khăn tay nào đỏ, nào vàng, nào trắng, hai người nhìn nhau không biết xử lý ra sao, đáng thương nhìn về phía Trường Nhạc.
Mộ Tịch một bên chứng kiến, tay che miệng trộm cười trước bộ dạng hiện tại của hai người họ.
Ngay sau đó liền nhận được hai đạo ánh mắt như mũi tên phóng vun vút về phía nàng.
Mộ Tịch rùng mình, vội đánh trống lảng nhìn sang hướng khác.
Riêng Trường Nhạc chỉ liếc mắt, nàng nghiêm túc nói
"Cô nương người ta đã có lòng, các ngươi cứ thành thật mà nhận đi"
Nghe xong, Ảnh Nhị, Ảnh Tứ lẩm bẩm "này là cho người a công tử, không phải cho bọn ta" cuối cùng cũng đáp vâng rồi yểu xìu mà lui về chỗ.
Trong chuyện này, chỉ có trời mới biết Trường Nhạc nàng phải cố gắng nhịn cười bao nhiêu lần.
Nàng cũng thật là cực khổ a..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...