Tiếng sấm ù ù, Bạch Hổ cùng Diệp Vân chạy vội vàng trong đêm mưa. Diệp Vân vung tay lên bắn ra một tầng kết giới trong suốt bao lấy Bạch Hổ, làm cho trên người bọn họ không dính đến một giọt nước mưa.
“Chủ nhân, cái người Hoa Vị Ương kia hình như cũng không hiền lành gì a”. Bạch Hổ dùng ý thức trao đổi với Diệp Vân trong đầu .
“Ừ”. Diệp Vân gật đầu thấp giọng đáp lại một câu.
“Chậc chậc ~~ đối với thần thú chúng ta mà nói cho dù người trong thiên hạ có chết sạch cũng không liên quan gì đến chúng ta, đó là rất bình thường. Có điều làm một con người ~~ chậc chậc ~” Bạch Hổ cảm thán, bỗng nhiên lại bổ sung, “Hiện tại không giống vậy a, chủ nhân, người ở trong lòng ta không có giống như vậy.
“Ha hả, ta biết mà”. Diệp Vân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Ngươi ở trong lòng ta cũng không giống như vậy”. Diệp Vân nói câu tiếp lời, “Cái tên Hoa Vị Ương kia nhất định là người khó giải quyết. Nếu sư phó đều đã nói kịch độc kia cũng chỉ có hắn mới có thể giải được, vậy giải dược nhất định rất quý giá. Loại người có tính cách như vậy sao có thể đơn giản mà giao giải dược ra được cơ chứ.
“A, vậy làm sao bây giờ a?” Bạch Hổ có chút bận tâm hỏi. Mặc dù sống chết của cái người tên Sở Phi Nhi kia không liên quan gì tới mình, nhưng mà nó cũng không muốn thấy chủ nhân đau lòng a.
“Hừ! Trộm hoặc là lừa. Nếu như quá trắng trợn mà đoạt đi, sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của Thanh Sơn cùng Yên Mạch Cốc”. Diệp Vân nói ra biện pháp của mình.
Bạch Hổ lắc lắc đuôi, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi bất an. Có cảm giác như mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy.
Một người một hổ không hề ngủ nghỉ nhắm thẳng về phía Trường Bạch quốc.
Yên Mạch Cốc, là một nơi bốn mùa như mùa xuân. Trong cốc có đủ loại thảo dược, có cao lớn như cây cột, có cây lại nhỏ như sợi tơ, có tiên diễm đến lóa mắt, cũng có ảm đạm không ánh sáng, vô cùng kỳ quái, làm cho người ta nhìn không hết. Lúc này Diệp Vân lại không có tâm tư đi thưởng thức những thứ này, Diệp Vân cùng Bạch Hổ đáp xuống trước cửa vào Yên Mạch Cốc sau đó lại nhờ đệ tử canh cửa vào thông báo.
Người Yên Mạch Cốc cũng đã sớm biết đệ tử Thanh Sơn – Diệp Vân đã hàng phục được Bạch Hổ, khi nhìn thấy Bạch Hổ thật lớn kia tự nhiên là biết người trước mặt là ai. Ngoài ra trong mắt mỗi môn phái, Diệp Vân chính là một tân tú có thực lực cường hãn, đương nhiên cũng không dám chậm trễ, sau khi thông qua Truyền Âm Phù bẩm báo với chưởng môn liền dẫn Diệp Vân vào Yên Mạch Cốc.
“Diệp sư đệ, Hoa sư thúc không thích người khác ồn ào. Ở tại Phủ Tinh Các chỗ tận cùng của Yên Mạch Cốc, mời đi theo ta”. Đệ tử Yên Mạch Cốc phía trước nho nhã lễ độ nói
“Cám ơn”. Diệp Vân khách khí gật đầu nói cám ơn .
“Tính cách Hoa sư thúc có chút lạnh lùng…” Đệ tử Yên Mạch Cốc kia nói được nửa câu cũng không có nói thêm nữa, trong giọng nói mang theo khó xử, ý chính là nếu như có đắc tội Diệp Vân cũng mong Diệp Vân đừng để ở trong lòng.
“Ha hả, cám ơn vị sư huynh này đã nhắc nhở. Ta đã biết”. Diệp Vân nhàn nhạt cười cười ý bảo mình cũng đã sớm hiểu rõ.
“Vậy là tốt rồi, Diệp sư đệ mời đi bên này”. Đệ tử Yên Mạch Cốc nghe vậy cũng yên lòng. Ở Yên Mạch Cốc ai cũng biết, tính cách Hoa sư thúc quái dị lạnh lùng, xử sự càng tùy tâm sở dục*. Nếu muốn cứu người thì cho dù có là kẻ tội ác tày trời hay tà ma ngoại đạo thì vẫn sẽ cứu. Không muốn cứu , dù cho dù cầm đến vạn lượng hoàng kim, phong vương hay thưởng gì cũng không cứu. Hi vọng Diệp Vân gặp vận may đi.
*Tùy tâm sở dục : làm việc theo sở thích
Đi thẳng một đường, đến tận nơi sâu nhất trong Yên Mạch Cốc, mới nhìn thấy một vườn đào đẹp không sao tả xiết, trong vườn đào mơ hồ thấy được tầng tầng lầu các khác biệt. Diệp Vân đi theo phía sau, đi xuyên thẳng qua vườn đào, đi qua hồ nhỏ trong vườn đào, đi tới trước lầu các .
“Sư thúc, đệ tử đã dẫn khách quý tới”. Đệ tử Yên Mạch Cốc dẫn đường kia đứng phía ngoài cung kính hô lên.
“Vào đi”. Một giọng nói lành lạnh đạm mạc từ trong lầu các truyền ra.
“Diệp sư đệ, tự đệ vào đi. Tính cách Hoa sư thúc không thích ồn ào”. Đệ tử Yên Mạch Cốc cười cười ngượng ngùng nói, “Ta chờ đệ ở bên ngoài vườn đào”.
“Như vậy, cám ơn”. Diệp Vân gật đầu nói tạ ơn, sau đó một mình đi vào.
Vừa đến trước cửa, bước vào trong sân lầu các. Bạch Hổ ngồi xổm trên vai Diệp Vân vẫn nhu thuận trầm mặc. Vừa vào sân, Diệp Vân phóng mắt nhìn khắp nơi một lượt liền thấy một nam tử ngồi cạnh bàn trong vườn đào đầy hoa, tự nhiên phẩm trà. Nam tử kia mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc đen như mực rối tung trên vai, đường nét trên khuôn mặt cực kỳ nhu hòa, bên má có chút hồng càng tôn lên làn da như ngọc của hắn. Một trận gió nhẹ thổi qua, khắp bầu trời cánh hoa đào như nhảy múa, rơi xuống tóc nam tử kia, trên vai, trên áo.
Mỹ nam tử này chính là Hoa Vị Ương? Người cũng như tên, Diệp Vân trong lòng có chút không được tự nhiên nghĩ. Một nam nhân lại có thể khiến cho người ta hít thở không thông như vậy sao!
“Thanh Sơn phái – Diệp Vân, bái kiến Hoa sư thúc”. Diệp Vân chắp tay hành lễ.
“Không cần đa lễ, ngồi đi”. Bàn tay Hoa Vị Ương như có như không nâng Diệp Vân dậy.
“Hoa sư thúc ở đây, Diệp Vân sao dám lỗ mãng”. Diệp Vân hai tay nhẹ tránh một chút, bước lui về bên cạnh khoảng hai bước, lại tiếp tục hành lễ, nói: “Lần này Diệp Vân đến đây, chính là có việc muốn nhờ Hoa sư thúc, kính xin sư thúc trước tiên xem Truyền Âm Phù mà sư phó đưa Diệp Vân mang tới”. Diệp Vân trong lòng có chút kinh ngạc về tu vi của nam nhân này, rất mạnh, quả thực rất mạnh. Nhưng mà, có cảm giác khác với những người khác. Rốt cuộc là cái gì cũng không thể nói rõ được. Diệp Vân lấy Truyền Âm Phù đặt trên tay.
“Nha, sư phó ngươi để ngươi mang Truyền Âm Phù tới?” Hoa Vị Ương ngón tay hơi khẽ động, Truyền Âm Phù trên tay Diệp Vân liền bay tới tay hắn. Hoa Vị Ương dùng thần thức xâm nhập vào trong đó, nhắm mắt tựa đang cùng Thanh Dịch nói chuyện với nhau vậy.
Diệp Vân chờ đợi nhìn Hoa Vị Ương, nam nhân quả thực giống như sư phó nói là có thể cứu Phi Nhi sao?
Một trận gió thổi qua, cuốn hoa đào rơi khắp trời, làn gió nhẹ thổi mái tóc, cùng tay áo dài của Hoa Vị Ương phiêu dật hoa đào bay tán loạn. Hình ảnh xinh đẹp đến hút hồn. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Hoa Vị Ương, muốn biết nội dung mà bọn họ đang nói, nhưng mà lại không nghe thấy cái gì cả. Bỗng nhiên, Diệp Vân khẽ nhíu chân mày lại, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Đó là cái gì? Bên tóc mai của Hoa Vị Ương là cái gì? Một gốc cây cỏ? Cây cỏ này động đậy?
“Chủ nhân, ta biết thứ đó. Đó là thượng cổ tiên thảo a! Cũng đã tuyệt chủng a, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?” Ngồi xổm trên vai Diệp Vân – Bạch Hổ bỗng nhiên dùng ý thức nói chuyện cùng Diệp Vân, “Chủ nhân, đó là đồ tốt a. Có thể trị bách bệnh, loại bỏ bách độc. Độc của sư muội người cũng không khó giải. Tiên thảo kia hình như đã có nội đan, ha ha, thật tốt quá a, chủ nhân”.
“Thượng cổ tiên thảo?” Diệp Vân có chút kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, chủ nhân, nội đan của tiên thảo kia chính là bảo bối khó mà có được”. Bạch Hổ giải thích, “Nếu quả thật để cho sư muội người ăn được, nhất định sẽ giải được độc. Tiểu Thảo này đã kết nội đan”.
Như vậy a. Diệp Vân trong lòng đã có biện pháp.
Bỗng nhiên, Tiểu Thảo bên cạnh tóc mai Hoa Vị Ương giật giật lá cây. Diệp Vân vội dời ánh mắt đi, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên. Nếu người này không cho giải dược hoặc là không có giải dược cũng không có vấn đề gì cả. Cây tiên thảo kia, nhất định mình phải lấy!
Lúc này hình như Hoa Vị Ương cũng đã nói chuyện với Thanh Dịch xong, móc một bình sứ từ trong ngực ra ném cho Diệp Vân: “Màu lam dùng để thoa ngoài da, thuốc màu hồng dùng để uống, có sư phó của ngươi ở đó, ước chừng có thể kéo dài được đến mười ngày nửa tháng”.
Diệp Vân ngơ ngẩn nhìn nhìn bình thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm chằm Hoa Vị Ương: “Hoa sư thúc, vừa rồi ngài nói cái gì?” Vẻ mặt lộ rõ khó tin được, mà đáy lòng hừ lạnh một tiếng. Nam nhân này, quả nhiên không có sảng khoái như vậy.
“Trở lại nói cho sư phó ngươi biết, ba lần cơ hội hắn đã dùng hết, lần sau đừng đến làm phiền ta”. Cũng không để cho Diệp Vân giải thích thêm gì, ống tay áo vung lên một cái, liền đem Diệp Vân đưa ra ngoài cửa.
Diệp Vân ở trong lòng càng hiểu rõ tính tình của người nam nhân này, quả nhiên là lạnh nhạt đến ác liệt. Trước đây nhất định từng có chuyện sâu xa gì đó nên mới đồng ý cho sư phó ba điều kiện, bây giờ lại làm cho có lệ như vậy .
“Hoa sư thúc, Hoa sư thúc!” Diệp Vân ở ngoài cửa làm bộ gõ cửa lớn tiếng lo lắng gọi. Đương nhiên cánh cửa này không có bất kỳ phản ứng gì cả.
Khéo miệng Diệp Vân lộ ra nụ cười thâm trầm khó mà phát hiện sau đó xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...