Cách ma thành chừng trăm dặm, cuộc đại chiến sắp nổ ra.
Hai bên đại binh của cả ma giới và nhân loại đang đứng đối diện, hăm he nhìn nhau, như chỉ cần có hiệu lệnh liền lập tức xông lên chiến đấu.
Ở giữa đại binh của ma giới, có một chiếc ghế cao sừng sững, chính là ngai vàng của Thiên Ma. Thiên Ma lười biếng ngồi lấy tay chống đầu trên đó, chẳng buồn liếc mắt nhìn xuống dưới.
– Thiên Ma, ngươi tội nghiệt tày trời! Mưu đồ xâm chiến nhân giới, gây ra vô số chiến tranh, chết chóc, làm hại biết bao con người phải chịu nhà tan cửa nát, người thân lưu lạc… Hôm nay, ta thay mặt cho toàn bộ người trong thiên hạ chiếu cáo tội ác của ngươi, bắt ngươi phải chịu trừng phạt!!!
– Trừng phạt! Trừng phạt…
– Trừng phạt!!!
Chưởng môn phái Thanh Vân, Trần Anh Thái lớn tiếng tố cáo tội ác của Thiên Ma. Từng lời, từng lời hắn nói ra làm cho tất cả những người ở đây sục sôi lòng căm thù, quyết tâm sống chết với ma giới bất kể tính mạng. Ngược lại, bên quân ma giới kia vẫn bảo trì trầm mặc, thỉnh thoảng chỉ có tiếng của ma thú gầm gừ vang lên. Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi vị vua của mình lên tiếng.
Nào ngờ, vị vua kia, Thiên Ma lại hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời của Trần Anh Thái, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Thấy Thiên Ma mãi không lên tiếng, Trần Anh Thái cả thẹn, quát lớn:
– Thiên Ma, ngươi có còn lời nào muốn biện minh cho mình nữa không???
Thiên Ma lúc nãy mới từ từ liếc mắt xuống nhìn về phía đối phương, thản nhiên nói:
– Muốn đánh thì đánh, nhiều lời làm gì!
Toàn bộ ma nhân và ma thú vừa nghe thấy liền ngân vang.
– Đánh! Đánh!!!
Ầm ầm…
Ghào…
Tiếng động kinh thiên vang hồi lâu cũng không dứt, có một số kẻ yếu tim đã bị khí thế kinh hồn trước mắt làm cho tái mặt rồi.
Cung tên đã lên, không thể thay đổi được nữa. Trần Anh Thái lớn tiếng hô:
– TIẾN CÔNG…
Quân hai bên cứ thế bất chấp mạng sống, chạy vù về phía trước sống mái với nhau.
Tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm va lên khắp chiến trường.
Keng keng…
Aaaa…
Tiếng la hét càng lúc càng lớn, những dòng máu đỏ chảy dài, nhuộm đỏ cả một vùng.
…
Cuộc chiến dần trở nên cao trào, kẻ chết càng lúc càng đông, thi thể của những kẻ đó trở thành bàn đạp giúp người khác tiến lên.
Thiên Ma cuối cùng cũng động.
Hắn bước từng bước về trước như đi dạo giữa chốn không người, nhưng chỉ cần có kẻ nào không biết sống chết dám lao lên liền lập tức trở thành hồn ma.
Hắn ra tay thế nào cũng không mấy ai thấy rõ, chỉ thấy những kẻ không biết sống chết đột ngột ngừng lại rồi ngã xuống.
Thiên Ma đi càng lâu, người chết lại càng nhiều.
– Hắc Vũ!
Một giọng nói vang lên bai tai Thiên Ma. Bước chân của hắn chợt sững lại, từ từ quay đầu sang nhìn kẻ vừa mới lên tiếng kia.
Thái Hòa!
Trước kia, đã từng là sư huynh đệ, là người thân thiết nhất trên đời này. Bởi vì, Thái Hòa trông có vẻ lớn tuổi hơn nên được làm sư huynh, còn hắn trở thành sư đệ. Sư phụ từng nói tuy là sư huynh đệ, nhưng cả hai cũng phải biết yêu thương, quan tâm lẫn nhau. Từ đó, Thái Hòa lại càng chăm sóc hắn hơn, trông giống như… cha hắn vậy.
Khi hắn ngỗ nghịch, phá phách, làm rối tung hết mọi chuyện, Thái Hòa sẽ thay mặt sư phụ giáo huấn hắn rồi quay lưng lại vì hắn mà nhận tội. Hết lần này, đến lần khác luôn che chở, đứng phía sau động viên cho tiểu sư đệ của mình. Còn có rất nhiều, rất nhiều việc khác nữa.
Dù không nói ra, nhưng Thiên Ma biết rõ Thái Hòa là thật tâm đối xử với mình, chân thành quan tâm hắn không tính thiệt hơn. Cho tới bây giờ vẫn vậy, thân phận hắn đã thay đổi, từ một tiểu sư đệ không biết gì trở thành một Thiên Ma cao cao tại thượng, là kẻ tử địch của nhân loại, nhưng trong đôi mắt kia chỉ thấy sự giằng co đau khổ, đến cuối cùng cũng không thể bỏ mặc tiểu sư đệ của mình.
– Hắc Vũ…
Thái Hòa chua xót bật tiếng gọi.
Thiên Ma cũng khó hiểu, vì sao tới giờ Thái Hòa vẫn luôn như vậy, tại sao không oán hận hắn đi?
Hãy oán hận hắn đi, như vậy ít nhất khi đối mặt với nhau, hắn cũng không cảm thấy áy náy thế này.
Thiên Ma mãi chỉ nhìn Thái Hòa và suy nghĩ lung tung, chẳng thèm để ý xung quanh nữa. Một tên đệ tử tu tiên thấy Thiên Ma sơ hở như vậy liền liều chết lao tới, chém xuống một đao chí mạng.
– Hắc Vũ…
Thái Hòa nhìn thấy hành động đánh lén kia mà kinh hoàng hét lên, trong lúc Thiên Ma còn thẩn thờ thì Thái Hòa đã lao tới chắn trước mặt Thiên Ma chịu một đao oan nghiệt kia.
Soẹt
Dòng máu đỏ nóng hổi của Thái Hòa phun lên mặt Thiên Ma, Thiên Ma bàng hoàng nhìn người trước mặt mình từ từ ngã xuống.
Hai mắt Thái Hòa nhắm chặt, vô lực ngã lên vai Thiên Ma, toàn bộ trọng lượng đè lên người Thiên Ma.
Thiên Ma mở to hai mắt cảm giác người trên vai hắn đang từ từ lạnh đi.
Hắn làm sao không phát hiện kẻ kia muốn đánh lén chứ? Chỉ là hắn lười ra tay mà thôi! Kẻ yếu ớt, ti tiện kia làm sao có thể làm hắn bị thương được.
Tại sao lại ngốc như vậy chứ?
Đôi mắt đỏ của hắn bừng lên ngọn lửa quét tới tên đệ tử tu tiên kia, tên đệ tử kia kinh hãi không thể nhúc nhích.
Trước khi Thiên Ma ra tay thì người đang tựa trên vai hắn đã lên tiếng nói:
– Tha… cho hắn đi…
Bàn tay đang đưa lên nửa chừng của Thiên Ma dừng lại trên không, tên đệ tử kia biết mình thoát chết liền hối hả bỏ trốn.
– Hắc Vũ… ta đã tìm đệ rất lâu… cuối cùng, cũng gặp được rồi…
Thiên Ma định mở miệng nói nhưng rồi lại thôi. Sau mấy lần như thế, hắn mới hạ giọng, lạnh lùng nói:
– Ta không còn là Hắc Vũ nữa!
– Dù… đệ là ai, thì đệ mãi mãi là sư đệ của ta… sư đệ đáng thương của ta…
– …
– Sư… đệ…
– Im đi! Ta sẽ trị thương cho ngươi!
Thiên Ma đặt một bàn tay xuống lưng Thái Hòa, trên vết thương vẫn đang tuôn máu ào ạt kia mà truyền lực.
Thái Hòa thoi thóp nói:
– … không được đâu… đừng phí… sức…
Thiên Ma vẫn không chịu nghe, tiếp tục truyền sức mạnh vào.
– … sư đệ, ta biết… đệ không vui… trong mắt của đệ tới giờ chưa từng có niềm vui… vì sao phải làm Thiên Ma… đệ cũng không thích mà…
“Sư đệ, rượu hoa đào ta ủ đã uống được rồi, ta chôn nó dưới gốc cây mà đệ hay leo trèo đó…”
“Sư đệ, đừng lúc nào cũng nghịch ngợm, để tất cả mọi người chán ghét thì không ai thèm bênh vực cho đệ nữa đâu…”
“Sư đệ...”
“Sư đệ...”
-... ta muốn nói rất nhiều chuyện với đệ nhưng không có cơ hội... ta và sư phụ đều rất nhớ đệ... người không có giận đệ đâu, người chỉ đau lòng thôi.
-...sư đệ à, ta không có ngăn cản đệ thích ai nữa... đệ thích ai cũng được, miễn người đó làm đệ cảm thấy hạnh phúc. Ta sẽ... ta sẽ... luôn chúc phúc cho...
Âm thanh của Thái Hòa càng lúc càng nhỏ lại rồi tắt hẳn.
Đây là sư huynh của hắn, là người luôn hết lòng lo nghĩ cho hắn, bảo vệ hắn, yêu thương hắn... là sư huynh ngốc của hắn...
Thế giới trước mắt Thiên MA như tối lại, hắn không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Hắn cô đơn, thế gian này không ai cần hắn, người than duy nhất của hắn cũng đã mất rồi.
Tất cả là bởi vì bị hắn liên lụy.
- S...sư...huynh...
Thiên Ma lấp bấp lên tiếng gọi, nhưng người trong ngực hắn mãi mãi không thể nghe thấy, không thể đáp lời.
Hắn ngủ rồi, một giấc ngủ thật êm đềm không nuối tiếc.
- A...
Aaaaa...
Thiên Ma không chịu nổi nữa mà hét lên. Tiếng hét của hắn như sấm oanh động, đánh thẳng vào trong tâm trí người khác. Cả chiến trường lúc này đều bị tiếng hét của Thiên Ma làm chấn động, kịch liệt nhất là những người gần hắn.
Ai nấy đều hộc máu tươi, hay tay bịt kín lỗ tai, đầu đau như sắp nổ tung. Kẻ yếu một chút đã chết ngất đi rồi, chỉ có một số người có thực lực tốt mới miễn cưỡng chống đỡ lại được nhưng cũng không thể trụ được lâu cũng phải lui về.
Ở bên quân ma giới cũng chẳng khá hơn là bao, bọn họ lại còn bị ảnh hưởng bởi dòng máu. Thiên ma lúc này đang kích động tột độ, làm sao còn nhớ phân biệt địch ta, nên bên ma giới lại càng thê thảm. Phần đông ma thú cấp thấp đã chết cả rồi.
- Rút lui! Rút lui..
- Lui lại! Mau lui về sau!
Những tiếng la hét vang lên khắp mọi nơi, cả hai bên không hẹn mà gặp đều lựa chọn phương án rút lui. Cuộc chiến giằng co ngày hôm ấy mơ hồ đã kết thúc như vậy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...