– Triệu Nhu Nhi? Tại sao ngươi lại ở đây?
Y Nhi không kiềm được làm lên tiếng chất vấn.
Triệu Nhu Nhi không cảm xúc đảo mắt nhìn Y Nhi, cũng không lên tiếng trả lời. Vào lúc đó, tiếng cười của Vô vang lên.
– Ha ha ha…
Y Nhi nhìn Vô đề phòng, không biết nàng ta đang giở trò gì.
– Thế nào? Nếu kẻ giết ngươi là nàng ta, thì ngươi sẽ chết chứ?
Y Nhi bừng hiểu, hóa ra… nhưng tại sao một kẻ tự cho thanh cao như Triệu Nhu Nhi lại bắt tay hợp tác với người của ma nhân?
– Triệu Nhu Nhi, ngươi…
– Ngươi muốn hỏi vì sao một kẻ tu tiên lại muốn giết ngươi, Thiên Nữ?
Không đợi Triệu Nhu Nhi trả lời, Vô đã nói trước.
– Thiên Nữ, có phải ngươi đã quá tự tin không? Chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi đã lựa chọn con đường đối nghịch với bọn họ? Đã bắt tay với Thiên Ma?
Nếu như để Thiên Ma lợi dụng sức mạnh của Thiên Nữ, bọn người chính phái kia sẽ nghĩ thà rằng loại bỏ nàng đi thì hơn. Hiểu vậy, nhưng Y Nhi vẫn cảm thấy sự có mặt của Triệu Nhu Nhi ở đây cũng không đúng.
– Ngươi muốn giết ta?
Y Nhi nhìn Triệu Nhu Nhi mà hỏi, nàng vẫn không tin rằng không muốn để nàng bắt tay với Thiên Ma là lý do chính khiến cho Triệu Nhu Nhi chấp nhận bỏ qua thân phận mà bắt tay với ma giới.
Triệu Nhu Nhi vẫn trầm mặc.
– Ngươi nghĩ ở bên thế giới kia có ai còn chào đón ngươi sao?
Vô lại lên tiếng làm lung lay lòng tin của Y Nhi.
– Họ tránh ngươi còn không kịp nữa là…
– Bọn họ tránh ta vì sợ ta sẽ tiếp tay cho Thiên Ma, vậy còn ngươi đâu? Một kẻ tự xưng là hầu cận trung thành của Thiên Ma lại muốn giết ta đến như vậy là vì sao? Ngươi không sợ Thiên Ma sẽ vì mất đi một nguồn trợ lực lớn mà trút cơn giận lên ngươi sao?
Y Nhi nhìn Vô, cứng rắn hỏi. Vô thoáng im lặng một lúc lại nói:
– Ngài sẽ không… ngài mãi mãi sẽ không sử dụng nguồn năng lượng trong cơ thể ngươi. Bởi vì ngài biết rõ một khi nguồn năng lượng đó cạn kiệt cũng là ngày chết của ngươi, vỏ bọc… Mà cho dù không như vậy đi nữa, ngài cũng sẽ không đụng tới nguồn năng lượng đó, vì sợ tổn thương tới ngươi! Vậy rốt cuộc ngươi có tác dụng gì ngoại trừ việc níu kéo chân ngài? Làm sao ta có thể tha cho ngươi được!!!
Vô liên tục thay đổi cảm xúc lúc thì nghĩ ngợi, lúc trầm buồn rồi cuối cùng nổi giận gào thét.
Nhìn Vô như vậy, Y Nhi đã biết mình không có đường thoát rồi, giờ chỉ còn lại… Triệu Nhu Nhi!
Vô nhìn qua Triệu Nhu Nhi ra lệnh:
– Ngươi còn đứng đó làm gì? Không mau tới giết ả ta đi!!! Chẳng lẽ muốn đợi tới lúc có người tới cứu ả ta sao?
Triệu Nhu Nhi nhíu mày, dù nàng chấp nhận hợp tác với Vô nhưng không có nghĩa Vô có quyền ra lệnh cho nàng như vậy.
- Bởi vì... ngươi đáng chết!
Triệu Nhu Nhi đáp. Nói rồi, không đợi Y Nhi phản ứng, mũi kiếm của Triệu Nhu Nhi đã đâm xuyên qua cơ thể của Y Nhi, đúng vào vị trí vết thương cũ, trái tim!
Triệu Nhu Nhi lạnh lùng nắm thanh kiếm trong tay, mắt vẫn không rời Y Nhi.
Từ vết thương trước ngực, không có máu trào ra mà chỉ có một luồng sáng trắng ngà lượn lờ.
À, phải rồi! Nàng vốn dĩ đã chết từ lâu rồi mà! Làm sao còn máu huyết, hay điểm tử huyệt ở trái tim gì nữa, lúc này nàng chỉ là một vỏ bọc của nguồn năng lượng bên trong cơ thể mình thôi.
Và cũng như lần trước, nguồn năng lượng kia cũng không có dấu hiệu bùng phát cho đến thời khắc cuối cùng, bởi vì Triệu Nhu Nhi là con người!
Triệu Nhu Nhi cũng đã nhận ra điều đó.
- Xem ra chỉ có thể phá nát cơ thể ngươi mà thôi.
Y Nhi bây giờ chỉ là một phế nhân, vốn dĩ không có khả năng chống lại Triệu Nhu nhi, chỉ có thể bị động dựa vào nguồn năng lượng không ổn định trong cơ thể mình. Thế mà, nàng vẫn nở nụ cười khinh khỉnh:
- Ngươi không sợ làm quá sẽ khiến năng lượng trong cơ thể ta bộc phát sao?
Đến lúc đó, nó sẽ bất kể Triệu Nhu Nhi có phải là người của ma giới hay không, cũng sẽ tiêu diệt nàng mà thôi.
- Vậy ta sẽ xé nát ngươi trước đó!
Triệu Nhu Nhi dùng lực, thanh kiếm càng đâm sâu vào cơ thể của Y Nhi hơn. Khi cơ thể hai người tiếp xúc, Y Nhi đã nhàn nhạt ngửi thấy mùi hương của Triệu Nhu Nhi.
- Mùi hương này... ngươi chính là kẻ bịt mặt năm đó mang ta ra khỏi nhà giam?
Y Nhi không tin được mà thốt lên. Triệu Nhu Nhi nghe thế liền chột dạ mà ngừng tay lại, từ đôi mắt trầm tĩnh của nàng ta, lần đầu tiên hiện lên sự dao động.
- Ta...
Y Nhi rặng hỏi:
- Kẻ đã giết những đệ tử kia cũng là ngươi?
Y Nhi còn nhớ rõ vì cái chết của những người đó mà nàng bị phán là phản đồ, bị toàn bộ người của tu tiên giới đuổi vào đường cùng.
- Là ngươi... đã giết họ sao?
– Hãy im miệng của ngươi đi!
Triệu Nhu Nhi cuối cùng cũng không nhịn nổi mà cất tiếng nói.
Trong mắt của Vô, Triệu Nhu Nhi dù có mạnh hơn những kẻ tu tiên khác một ít nhưng cũng không đủ lọt vào mắt Vô. Bị một con kiến hôi như thế cãi lời, Vô phừng phừng lửa giận nhưng vào lúc này chỉ có thể nhịn xuống, chờ đến lúc giải quyết xong Thiên Nữ…
Triệu Nhu Nhi bước từng bước tới gần chỗ Y Nhi đứng, đứng cách Y Nhi mấy chân rồi rút kiếm ra.
Cả hai trầm mặc nhìn nhau một lúc lâu.
– Tại sao? Tại sao lại muốn giết ta?
Y Nhi mở miệng hỏi, nàng muốn nguyên nhân chính khiến Triệu Nhu Nhi bất kể mọi giá mà giết mình như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...