Đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi, tóc tai rối bù, quần áo rách rưới không vừa vặn, để lộ cổ tay thon dài, còn có vết thương cũ mới chằng chịt trên da tái nhợt. Nàng nhíu mày ngẩng đầu lên, phát hiện bên cạnh có người, cuống cuồng đeo mặt nạ sắt lên mặt, lộ ra một đôi mắt đen bóng xinh đẹp.
"Ngươi, ngươi là ai?" Động tác nàng rất nhanh, trốn sau thân cây, chỉ lộ ra một chiếc đầu nhỏ.
Nam Tư Nguyệt nhìn một cái đã nhìn thấu thân phận của nàng. Trên mặt nàng có yêu văn vàng nhạt, trên chân buộc vòng Tỏa Linh, đây là kí hiệu của yêu nô. Hầu như trong tông môn nào cũng có yêu nô, yêu nô hoặc là yêu phạm vào tội ác, hoặc là bán yêu sinh ra đã bị vứt bỏ, xương cốt bọn họ mạnh hơn người phàm, rất thích hợp để sai khiến làm công việc nặng nhọc khổ sở, nhưng lo sợ bọn họ lợi dụng yêu lực làm ác, chủ nhân sẽ đeo vòng Tỏa Linh cho bọn họ, một khi bọn họ khởi động yêu lực, vòng Tỏa Linh sẽ co chặt, kích thích linh châm đâm vào trong xương tủy, đau không muốn sống. Tiểu yêu nô này có lẽ bướng bỉnh bất tuần, nên mới không thể kiểm soát được yêu lực của mình, vòng Tỏa Linh của nàng co chặt trên mắt cá chân, mơ hồ lộ cả máu thịt.
Tiểu yêu nô thấy Nam Tư Nguyệt không trả lời, nàng nhìn kỹ lại, chớp mắt, chợt nói: "Ta nghe nói, trang chủ Uẩn tú sơn trang dẫn Nam công tử tới, chắc ngươi chính là Nam công tử."
Nam Tư Nguyệt không để ý đến nàng, hắn quay đầu, nhìn về phía mặt hồ hơi dao động.
Có tiếng bước chân từ xa đến gần, tiểu yêu nô vội vàng núp vào, thấp giọng nói: "Nam công tử, ngươi đừng nói nhìn thấy ta!"
Người tới là nô bộc của Minh Nguyệt sơn trang, bọn họ chào Nam Tư Nguyệt một cái, hỏi Nam Tư Nguyệt có thấy một tiểu yêu nô hay không, Nam Tư Nguyệt lắc đầu, những người đó liền vội vàng rời đi.
Thấy những người đó đi xa, tiểu yêu nô mới thở phào nhẹ nhõm, chui từ trong bụi cỏ ra, trên tóc còn dính một chiếc lá rụng.
"Cảm ơn ngươi, Nam công tử." Tiểu yêu nô toét miệng cười một tiếng với hắn, lộ ra răng sún trắng như ngọc: "Nếu bị bọn họ bắt, sẽ lại phạt ta."
Có thể thấy, nàng bị chịu phạt không ít. Quần áo của nàng không biết từ đâu ra, áo ngắn một đoạn, lộ cả cổ tay nhỏ gầy, quần lại quá dài, rất dễ bị trật chân té. Tính tình tiểu yêu nô tựa hồ hết sức hoạt bát, Nam Tư Nguyệt không trả lời, nàng cũng không cảm thấy lúng túng, tự nhiên nói tới nói lui.
"Nửa năm trước ta bị bọn họ bắt được." Tiểu yêu nô ngồi xuống đá ven hồ, thở dài: "Bọn họ nói ta đả thương người, là ác yêu. Nhưng ta không cố ý, ta chỉ muốn chơi với bọn họ, nhưng ta không khống chế được khí lực của mình, ca ca kia nói ta xấu xí, muốn đẩy ta, ta cản lại, hắn liền bay ra ngoài."
Tiểu yêu nô vừa nói vừa khó chịu ấn mặt nạ sắt trên mặt mình một cái. "Vừa nãy ta ngủ trên cây, vô tình rớt xuống, làm rơi mặt nạ, không dọa tới ngươi chứ. Ta không cố ý, đã hai ngày ta không được ngủ rồi, bọn họ giao cho ta nhiều việc quá, ta quả thực làm không xong."
Mắt Nam Tư Nguyệt rất tốt, liếc một cái liền nhớ đường vân trên mặt nàng, là yêu văn màu vàng nhạt, lóe lên ánh sáng mờ nhạt, tựa như có sinh mệnh, tạo thành một đóa hoa, chiếm lấy nửa gương mặt.
"Quản gia bắt ta mang mặt nạ, không được phép dọa người khác." Giọng nói tiểu yêu nô buồn rầu, có chút không vui: "Bọn họ nói, có thể cha ta là xà yêu, hoặc là đằng yêu. Ta cũng không biết là cái gì, từ nhỏ ta đã bị bỏ rơi."
Rất nhiều bán yêu có số mệnh tương tự, bọn họ được mẹ là nhân tộc sinh ra, bởi vì trên người có yêu khí đặc thù, bị tộc nhân hoảng sợ vứt bỏ, cuối cùng trở thành yêu nô của các gia tộc, cả đời chịu cảnh nô dịch.
Tiểu yêu nô hai tay chống cằm, trề cái miệng nhỏ nhắn: "Ta nghe người trong trang nói, mẹ là vĩ đại nhất, nàng sẽ không chê con mình xấu xí - trừ phi là bán yêu. Mẹ ta chắc cũng là bị mặt ta hù dọa, mới bỏ ta. Nếu như ta lớn lên đẹp đẽ giống Nam công tử, có lẽ mẹ ta sẽ nuôi ta đó."
"Ta khác gì ngươi đâu." Giọng nói non nớt của Nam Tư Nguyệt ngậm một tia tang thương.
Tiểu yêu nô không ngờ Nam Tư Nguyệt sẽ nói chuyện với nàng, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Nam Tư Nguyệt, có chút cao hứng lại có chút e dè, nàng dè dặt nhích tới gần, nhẹ giọng nói: "Nhưng ngươi là Nam công tử mà, sao giống ta được chứ?"
Đến cả nàng, cũng biết Nam công tử của Uẩn Tú sơn trang trời sinh mười khiếu, siêu phàm bất thường.
"Ta đã bị huỷ ba khiếu, giờ thành phế nhân." Nam Tư Nguyệt nói.
"Chỉ là không thể tu đạo thôi mà, có gì quan trọng đâu?" Tiểu yêu nô không hiểu.
Nam Tư Nguyệt rất buồn, không muốn giải thích với nàng, không thể tu đạo, sống còn ý nghĩa gì.
Tiểu yêu nô không hiểu suy nghĩ của Nam Tư Nguyệt, nhưng thấy hắn không vui, nàng không biết phải an ủi vị ca ca anh tuấn này như thế nào. Trong tất cả những người nàng đã gặp, chỉ có ca ca ôn hòa nhã nhặn này nguyện ý nói chuyện với nàng, cho nên nàng không muốn thấy hắn buồn bã.
Nàng có chút vụng về mở miệng nói: "Nam công tử, ngươi sinh ra đã có tất cả, bây giờ chỉ ít mất đi một chút thôi, vẫn mạnh hơn so với rất nhiều người, ngươi đừng buồn nữa. Ngươi nhìn ta này, ta không có gì cả, nhưng vẫn rất vui vẻ yêu đời."
Nam Tư Nguyệt nhàn nhạt mở miệng: "Bởi vì ngươi sinh ra đã không có gì cả, mới không biết mất mát như thế nào. Còn ta đã từng.." Hắn nhắm hai mắt, tự giễu cong môi: "Hôm nay mới hiểu, ta cũng chẳng thật sự có cái gì, cái gọi là thân tình, cũng chỉ là dối trá giả tưởng."
Tiểu yêu nô sững sờ nhìn hắn, hỏi nhỏ: "Cha mẹ ngươi cũng không thích ngươi sao?"
"Ta không thể tu đạo, chân cũng gãy." Nam Tư Nguyệt cúi đầu nhìn đầu gối mình, áo choàng đã che kín đôi chân không lành lặn của hắn, nhưng hắn biết chân hắn đã không còn lành lặn.
"Ta cũng nghĩ chân ta sắp gãy rồi." Tiểu yêu nô kéo gấu quần lên, lộ ra mắt cá chân đầm đìa máu tươi: "Bởi vì ta không khống chế được yêu lực bản thân, cho nên vòng Tỏa Linh càng ngày càng siết chặt, khi đi bộ sẽ rất đau, những bán yêu khác nói, sau này sẽ quen, xương của bán yêu bọn ta không dễ gãy như vậy, đi chậm rãi một chút là được."
Ánh mắt Nam Tư Nguyệt chuyển từ thương thế dữ tợn trên mắt cá chân của nàng lên khuôn mặt nàng, thấy được một đôi mắt trong veo đen nhánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...