Thiện Lương Tử Thần

Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên
vang lên:

- Ta nghĩ…Các ngươi không cần đi.
Bởi vì ta đã tới.

Trong góc khuất đại môn một đạo
thân ảnh chậm rãi đi ra, thân ảnh hôn ám được ánh trăng chiếu xuống dần dần
sáng rõ, đó là một người toàn thân hắc y, mái tóc dài màu đen bù xù phía sau,
khuôn mặt anh tuấn không chút cảm xúc, sát khí lạnh băng không ngừng truyền ra
từ thân thể hắn.

Điều khiến mọi người kinh ngạc
chính là thanh đoản kiếm trong túi da cột nơi ngực hắn. Đoản kiếm dài chừng một
thước, viên hắc thạch nơi chuôi kiếm lóe lên quang mang yêu dị, tựa như đang
không ngừng hấp dẫn linh hồn mỗi người, tà khí thản nhiên từ chuôi kiếm lan tỏa.

Hoắc Đốn hít một hơi lãnh khí, trước
mắt hiện tại chính là người hắn sợ thấy nhất, nay đã xuất hiện.

A Ngốc nhìn dàn cao thủ trước mặt,
trong lòng không buồn không vui, hoàn toàn trầm tĩnh. Hắn trong đầu chỉ có một
ý niệm duy nhất: Sát. Chỉ có giết sạch nơi này, hắn mới có thể bình tĩnh.

Tại Hoắc Đốn, cũng tại Miêu nữ! Băng
a! Ngươi trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho ta, để ta có thể giết chết
đám người tà ác này.

Hoắc Đốn trong tay trường kiếm
lóe ra bạch quang nhàn nhạt, bao trùm thân thể hắn. Tà khí mặc dù không cách
nào xâm nhập nhưng hắn vẫn như cũ cảm giác mình toàn thân phát lãnh. Mặc dù đối
thủ chỉ có một người, nhưng lại là đối thủ cường đại nhất, cường đại đến mức hắn
cản bản không cách nào có thể chống cự.

A Ngốc tay phải cầm Minh Vương kiếm,
hắn biết rõ, đám cao thủ nhân số rất nhiều, lấy lực lượng tự thân thì không có
khả năng đối kháng.

Miêu nữ liếc nhìn Hoắc Đốn, rồi phát
hiện thấy A Ngốc nàng cũng phi thường giật mình, nhưng nàng trong lòng phần nhiều
chính là oán hận, vừa nghĩ tới chính mình vì sinh tồn mà phải cúi mình lạy lục
xin tha trước tên thiếu niên này, lòng nàng tràn ngập lửa giận, lục quang nhấp
nhoáng, thân thể nàng đã hoàn toàn miêu hóa.

Lệ trảo lóe lên lục quang bén nhọn,
đồng tử híp lại như sợi chỉ nhỏ. Nàng biết rõ chỉ có giết chết tên trước mặt
này, lòng nàng mới có thể an ổn, tay nàng nâng lên, lạnh lùng hỏi:

- Câu lạc bộ đêm Ám Hào là do
ngươi phóng hỏa?

A Ngốc nhẹ nhàng gật đầu, nhìn lục
quang trên người Miêu nữ, hắn nheo hai tròng mắt, toàn thân sát khí đại phóng, bạch
quang nhàn nhạt vây quanh thân thể. Sanh Sanh chân khí đạt tới đệ bát trọng cảnh
giới đã bị hắn thúc dục đến cực hạn.

- Không sai, câu lạc bộ đêm Ám
Hào hiện tại chắc cũng đã hóa thành tro bụi. Hoắc Đốn Tử Tước, thủ hạ của ngươi
cũng đều đã chết. Linh hồn tội lỗi của bọn họ đang kêu gọi ngươi đó. Ta nghĩ, hẳn
đã đến lúc ngươi nên qua bồi tiếp bọn họ rồi.

Hoắc Đốn mạnh mẽ rút trường kiếm
trong tay, phẫn nộ quát:

- Ngươi dám hủy diệt tâm huyết
nhiều năm của ta?

A Ngốc lạnh lùng đáp:

- Tâm huyết? Vì tâm với huyết của
ngươi, vì dục vọng đó của ngươi đã hại chết biết bao nhiêu người ngươi có thể
nhớ hết không? Băng đã chết, nàng vì ta mà chết. Nguyện vọng duy nhất của nàng,
chính là giết NGƯƠI. Ngươi đã phá hỏng cuộc đời nàng. Hôm nay ngươi hãy đền mạng
đi, mặc dù cái chết của ngươi vẫn chưa thể nào xứng.

Hoắc Đốn nắm trong tay trường kiếm
thúc dục đấu khí không ngừng cũng khiến quang mang đại phóng, hơi thở thần
thánh làm hắn bình tĩnh hơn nhiều, mũi kiếm chỉ hướng A Ngốc, quát:

- Lên cho ta. Giết hắn. Ta thưởng
mười vạn kim tệ.

Thủ hạ hắn bình thường đều sống
an nhàn sung sướng trong phủ đệ, mặc dù cũng biết sự tình xảy ra tối qua nhưng
bọn hắn lại không biết đó chình là thành tích của A Ngốc. Nhìn thiếu niên trang
phục quái dị trước mắt tuổi không lớn mà cũng dám đến Thành Chủ phủ gấy rối. Bọn
họ sớm đã sẵn sàng, vừa nghe lệnh Hoắc Đốn, nhất thời có 4 thân ảnh nhanh như
chớp nhằm phía A Ngốc.

Một đao, một kiếm, hai trường
thương, mang theo mênh mông đấu khí hướng A Ngốc công tới. Hai gã đại ma pháp
sư cũng đã niệm khởi chú ngữ công kích quen thuộc nhất của mình. Đám còn lại
thân thể cũng đều lóe lên đấu khí quang mang, áp lực khổng lồ phong tỏa giam chặt
A Ngốc tại trung ương.

A Ngốc nheo mắt hàn mang đại
phóng, áp lực khổng lồ kích thích oán hận trong hắn, nhớ tới cái chết của Băng,
hắn toàn thân công lực chợt bộc phát, Sanh Sanh chân khí không ngừng thúc dục khiến
Minh Vương kiếm tà khí nhất thời đại thịnh.

Trên không, bốn gã cao thủ bị tà
khí xâm nhập động tác lập tức bị trì hoãn, đám cao thủ chung quanh cũng bởi e
ngại tà khí xâm nhập nên cũng đã thu hồi bớt áp lực đối với A Ngốc. Thừa dịp, A
Ngốc động

- Minh Vương nhất thiểm, Thiên –
Địa - động.

U lam quang mang nhấp nhoáng, tà
khí ngập trời tràn ngập khắp trong đình viện. A Ngốc thân thể hóa thành hư ảnh,
lóe qua trước mặt bốn người, quang mang thu liễm, mọi người đều ngây dại.

Trong nháy mắt Minh Vương kiếm rời
vỏ, những cao thủ tại trường đều đồng thời cảm giác được toàn thân đại hàn,
dùng hết toàn lực thúc dục đấu khí chống cự tà khí công kích, không hẹn mà cùng
lui lại vài bước, sắc mặt tái nhợt, trong cơ thể kinh mạch gần như đứt đoạn,
trong đầu một trận mê muội. Nếu như không phải bọn họ thân mình đều có công lực
không kém thì đã bị hút lấy linh hồn rồi.

Bịch, bịch, bịch, bịch 4 thanh âm
nhẹ nhàng vang lên. Bốn người rơi xuống mặt đất. Không, chính xác là 4 thây khô
rơi xuống mặt đất. Bọn họ mỗi người mi tâm đều có một lỗ thủng, linh hồn cùng
huyết nhục đều đã bị Minh Vương kiếm hoàn toàn hấp thu. Thương cảm nhất chính
là hai gã đại ma pháp sư, bọn hắn căn bản còn chưa kịp phát động chú ngữ thân
thể đã bị tà khí ăn mòn, ngây ngốc đứng tại chỗ, mất đi linh hồn.


Miêu nữ và Hoắc Đốn đồng thời thất
thanh:

- Thiên
hạ chí tà - Minh Vương kiếm!

A Ngốc hừ lạnh:

- Các ngươi giờ mới biết sao?

Hắn sở dĩ không có liên tục công
kích, là bởi vì muốn đột phá đấu khí hộ thân của đám cao thủ này thì không thể
không thúc dục tà khí của Minh Vương kiếm. Tà lực khổng lồ không chỉ hấp thụ
linh hồn địch mà còn cắn trả lại hắn. Tà khí quá mức khiến hắn không thể không
tạm dừng để vận khởi Sanh Sanh chân khí khu trừ tà khí ra bên ngoài cơ thể.

Hắn kinh ngạc phát hiện, tà khí bị
hắn bức ra khỏi cơ thể đều đã bị Thần Long Chi Huyết hấp thu.

Bạch quang lóng lánh, A Ngốc rất
nhanh đã khôi phục bình thường.

Hoắc Đốn run rẩy, sự sợ hãi trong
khoảnh khắc lan tỏa toàn thân, mặc dù nắm trong tay thanh kiếm mang hơi thở thần
thánh nhưng cảm giác băng hàn vẫn tràn ngập.

Miêu nữ so với hắn càng thêm chấn
động, mặc dù công lực nàng cũng thuộc loại siêu việt nhưng tà khí khi nãy củng
khiến nàng điêu đứng, tuy rất nhanh trí nàng đã núp sau lưng Hoắc Đốn nhưng
cũng đã một thân mồ hôi lạnh.

Danh tiếng Minh Vương nổi như cồn
– Thiên hạ đệ nhất sát thủ, tung hoành đại lục 30 năm chưa bao giờ thất thủ.
Sáu năm trước hắn đột nhiên mất tích, thiên hạ chí tà Minh Vương kiếm cũng biến
mất theo.

Bọn họ trong lòng không có chút ý
niệm kháng cự, thanh Minh Vương kiếm đã mất tích sáu năm nay lại xuất hiện ngay
trước mặt họ. Bọn họ biết rõ, bản thân lúc này không chỉ đắc tội với một long
ma pháp sư, mà còn đắc tội với một sát thủ nắm giữ thiên hạ chí tà - Minh Vương
kiếm.

- Ngươi, ngươi như thế nào có được
Minh Vương kiếm?

Hoắc Đốn run rẩy hỏi.

A Ngốc lạnh lùng cười:

- Ngươi sợ sao? Giờ đã muộn rồi! Minh
Vương kiếm…tại sao ta có, ngươi không xứng được biết! Nói cho ngươi hay, ta
chính là tử thần sẽ lấy đi tính mạng của tất cả các ngươi.

- Minh Vương tái thiểm, Quỷ - Thần
– kinh.

A Ngốc lần đầu tiên thi triển nhị
thức Minh Vương kiếm, thân thể bạo phát, toàn thân phát ra một luồng sáng màu u
lam bắn thẳng về phía trước, mấy danh cao thủ đang đứng vây bắt hắn đồng thời đều
đau khổ kịch liệt chống đỡ tà lực, căn bản là không có cơ hội, cũng không thể
trốn tránh hơi thở tử vong từ thân ảnh A Ngốc.

A Ngốc thân ảnh như u linh nhẹ
nhàng lấy đi hơn 10 tính mạng, dưới sự thôn phệ của tà khí, những cao thủ hoàn
toàn lâm vào hoảng loạn. Trong đó có 7,8 gã cao thủ công lực mạnh nhất đột
nhiên thúc dục công lực tòan thân miễn cưỡng chống cự tà lực, quơ binh khí đâm
về phía A Ngốc.

Bọn họ sợ hãi, bởi họ biết nếu
không trúng, lần nữa Minh Vương kiếm tuốt ra khỏi vỏ chính là lúc kết thúc tất
cả. Tốt hơn hết là liều mạng một kích, chỉ có giết chết A Ngốc mới có cơ may bảo
trụ tính mạng.

Đồng thời công kích có cả Miêu nữ
và Hoắc Đốn, Miêu nữ kéo Hoắc Đốn lao lên, thông minh như nàng hiển nhiên đã nhận
ra A Ngốc cần nghỉ một hơi lấy sức sau nhát kiếm vừa rồi. Chỉ có nhân cơ hội
này mới có thể giết hắn.

A Ngốc hiểu rõ nhược điểm của
mình, nhưng nếu không dụng Minh Vương kiếm, hắn làm thế nào có thể đối mặt với
đám cao thủ đó chứ. Trước khi đến đây, hắn đã thề nhất định phải bằng vào năng
lực bản thân giúp Băng báo thù. Hơn nữa hắn cũng không dám tùy tiện triệu hồi Cốt
Long. Thánh Tà đã ngủ say, không có Thánh Tà trợ uy, hắn cũng không dám chắc Cốt
Long xuất thân ma giới đó có đột nhiên phản bội hay không.

Kiếm minh lại lóe lên, tà khí cực
thịnh không ngừng xâm nhập thân thể hắn. Trong cơ thể kim thân màu bạc quang
mang đại phóng.

Liên tục chống đỡ công kích của đối
phương khiến A Ngốc không còn thời gian bức tà khí ra ngoài cơ thể. Căn rắng lần
nữa thúc dục tà kiếm. Quát to:

- Minh Vương hóa nhận, Trảm - Lập
- quyết.

U lam quang mang trên bầu trời biến
ảo thành một lưỡi dao sắc bén thật lớn, mang theo vô cùng lệ khí tàn nhẫn chém
tới.

U lam quang nhận tựa như ma thần
đứng ngạo nghễ trên không trung.

7,8 cao thủ đang trong thế tiến
công dưới một trảm này liền lập tức biến mất.

Miêu nữ Mễ Mễ khi thấy A Ngốc hô
lớn liền biết không tốt, vì bảo vệ tính mạng, nàng lấy hết sức đẩy mạnh Hoắc Đốn,
mượn phản lực thối lui ngay về sau.

Hoắc Đốn vì bị đẩy mạnh nên càng
gia tốc lao về phía lam mang điên cuồng đó. Hắn căn bản không kịp mắng Miêu nữ,
dụng hết lực chém ra thanh kiếm thần thánh. Bạch quang thần thánh giúp hắn cản
trở tuyệt đại bộ phận tà khí, nhưng nó sao có thể đối kháng được với thiên hạ
chí tà - Minh Vương kiếm chứ?

Phốc một tiếng. Thanh Thần Thánh
kiếm bị lam mang chặt đứt, hơi thở thần thánh cũng không thể ngăn cản ánh sáng
yêu dị của Minh Vương kiếm. Hoắc Đốn cứng người, toàn thân phát lãnh, linh hồn
cùng lực lượng điên cuồng bị hút đi, ý chí mơ hồ. Hắn trước khi chết chỉ thấy
được hai tròng mắt đỏ lòm, đó là hai tròng mắt của A Ngốc, và đó cũng chính là
tròng mắt của Tử thần.

A Ngốc hạ xuống đất, không ngừng thở

hổn hển. Miêu nữ đã chạy trốn không thấy bóng dáng.

Cả tòa Thành Chủ phủ đệ bị tà khí
tàn phá bừa bãi. Những cao thủ khác, binh lính thủ vệ cùng người hầu kẻ hạ
trong Thành Chủ đều sớm đã bị tà khí thôn phệ linh hồn. Minh Vương kiếm huyết tẩy
cả tòa phủ đệ, lấy đi đến mấy trăm nhân mạng.

A Ngốc vẫn không ngừng thở dốc. Minh
Vương kiếm mặc dù đã vào vỏ, nhưng tà khí phản phệ lại không ngừng cắn nuốt
thân thể hắn. Ý thức hắn đã dần dần mơ hồ, kim thân màu bạc tại đan điền bị bao
quanh một tầng bụi khí.

Tại sao…Tại sao lại như vậy? Sư tổ
không phải đã từng nói, với năng lực hiện tại của ta đã có thể sử dụng tứ chiêu
Minh Vương kiếm pháp sao?

Nhưng tại sao ta mới thi triển
tam chiêu đã không chịu nổi sự phản phệ chứ? Không, tuyệt đối không thể bị tà khí
khống chế,

- Không……..

A Ngốc trong lòng tràn ngập sợ hãi. Hắn tận
sâu đáy lòng biết rõ, nếu như bị Minh Vương kiếm khống chế thì sẽ có kết quả ra
sao.

Tay trái thủ hộ giới chỉ bỗng sáng
lên. Một cỗ hơi thở thần thánh mênh mông theo ngón tay lan lên cánh tay rồi chảy
vào cơ thể hắn, nhanh chóng làm dịu kinh mạch, xua đi tà khí quanh kim thân, bảo
vệ cội nguồn năng lượng của hắn.

A Ngốc đột nhiên phát hiện, đệ nhị
kim thân nơi ngực run rẩy rất nhỏ, tà khí xung quanh bị nó rũ bỏ, năng lượng
như nước lũ chảy xuống chỗ trũng, đả thông kim thân màu bạc. A Ngốc đột nhiên cảm
giác được trong cơ thể như sinh ra một loại năng lượng bùng nổ.

Phốc một tiếng. Cánh tay hắn
trương to, một tầng khí xám nồng hậu bị trục xuất ra ngoài cơ thể. Thần Long
Chi Huyết nơi ngực sáng lên, lập tức hấp thu hết bụi khí.

A Ngốc yếu đuối trên mặt đất,
không ngừng thở dốc. Hắn cảm nhận rõ, vì để chống cự lại tà lực khổng lồ, kim
thân màu bạc tại đan điền đã mất đi hơn phân nửa năng lượng. Đệ nhị kim thân
giao tiếp năng lượng, cũng biến mất đồng thời với tà khí. Năng lượng đấu khí
như vậy cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua.

Sự việc đến bước này, A Ngốc
trong lòng dị thường hưng phấn, tối thiểu hắn cũng đã giết chết được cừu nhân của
Băng. Đáng tiếc chính là đã để Miêu nữ trốn thoát.

Một hồi lâu, A Ngốc thư thái xuất
ra một chưởng khí, chậm rãi đứng lên, sờ sờ ngực Minh Vương kiếm. Nó mang tà lực
ngập trời, thật sự là một bả song nhận kiếm, uy lực mặc dù cường đại, nhưng
cũng đồng dạng mang thật lớn nguy hiểm.

Nhìn tử thi chung quanh, A Ngốc vẻ
mặt không chút thống khổ, hắn còn cảm giác trong lòng rất thư sướng. Đi tới trước
thây khô của Hoắc Đốn, A Ngốc mang cái đầu lâu mang khuôn mặt Băng hướng về
phía thây khô.

- Băng, ngươi nhìn thấy chưa? Ta
đã thay ngươi kết liễu Hoắc Đốn, cái tên súc sanh đó sẽ không còn có thể hại
người được nữa. Ngươi yên tâm, Miêu nữ đó ta cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Lần
sau gặp lại chính là ngày giỗ của nàng ta.

A Ngốc nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu.
Hắn cảm thấy dường như Băng đang mỉm cười
với hắn, trong lòng áp lực liền biến mất. A Ngốc vươn tay phải, hoàng ti
năng lượng được khống chế khắc họa từng đường nét lên vách tường Thành Chủ phủ,
hai chữ to rõ ràng: TỬ THẦN.

Nhìn kiệt tác của mình, A Ngốc lạnh
lùng cười.

“Tất cả thế lực hắc ám, các ngươi
chờ xem, chờ Tử Thần ta đại giá quang lâm. Ta muốn tất cả bọn ngươi đều phải
táng thân dưới Thiên hạ chí tà - Minh Vương kiếm”

Cẩn thận thu hồi cái đầu, A Ngốc
triển khai thân hình, từ đầu tường thành Thành Chủ phủ đệ biến mất.

Thành Chủ phủ phát sinh chuyện thẳng
đến ngày thứ hai mới có người phát hiện. Lúc phát hiện thây khô, ai nấy cũng đều
sợ ngây người. Trên tường, hai chữ “TỬ THẦN” thật to khiến ai nấy cũng đều rung
động.

Mọi người từ miệng một thị nữ may
mắn thoát chết, được biết: Tử Thần này đã thiêu rụi toàn bộ Câu lạc bộ đêm Ám
Hào, đồng thời cũng đã tiêu diệt toàn bộ người có trong Thành Chủ phủ.

Mọi người liên tưởng đến việc kim
sắc quang mang xuất hiện vào đêm trước, rất tự nhiên kết nối hai chuyện vào với
nhau. Chuyện rất nhanh truyền khắp đường cái hẻm nhỏ, danh hào Tử Thần đã in dấu
thật sâu trong mỗi con người Hắc Ám thành. Mọi người bắt đầu khủng hoảng, những
người hành nghề hắc ám đều thu liễm hơn, nơm nớp lo sợ không dám tái làm chuyện
ác.

Bọn họ sợ rằng đối tượng kế tiếp
sẽ là mình. Trong lòng bọn họ, đó không phải là người mà là thần đế trên trời
phái xuống.

Cuối cùng, Giáo đình cũng phải
nhúng tay, bằng vào giáo hội khổng lồ hùng mạnh đã đè ép chuyện này xuống nhưng
danh hào Tử Thần thì sẽ không ai có thể quên.

Trái ngược, những dân thường ngày
thường luôn bị thế lực hắc ám ức hiếp thì nay lại âm thầm vui sướng. Đã không còn
bị Hắc Ám thànhThành Chủ phủ ức hiếp, cuộc sống của họ trở nên yên bình hơn. Bọn
họ thậm chí còn cầu khẩn và chờ mong Tử thần lần nữa phủ xuống.
............
Trong rừng, Nham Thạch huynh đệ và
thiếu nữ Tinh Linh lo lắng chờ đợi, A Ngốc đã đi rất lâu rồi Xa xa trên bầu trời
từ từ xuất hiện ánh rạng đông, bầu trời u ám từ từ biến thành màu thâm lam, ánh
bình minh đã tới, nhưng A Ngốc lại vẫn chưa trở về.

Nham Lực mấy lần muốn đi Hắc Ám
thành tìm A Ngốc, nhưng đều bị Nham Thạch ngăn cản. Hắn hiểu được, hiện tại chỉ
có thể đợi, cùng đợi A Ngốc trở về.


Một thân ảnh như u linh xuất hiện
tại hướng rạng đông, bóng đen tốc độ cực nhanh, nhanh như chớp hướng về phía rừng
cây.

Nham Thạch huynh đệ khẩn trương
rút ra binh khí. Với kinh nghiệm đã trải qua tại Hắc Ám thành hết thảy đã khiến
bọn họ thành chim sợ cành cong. Thiếu nữ Tinh Linh tinh thần lực còn chưa hoàn
toàn khôi phục, nhưng nàng vẫn cố gắng niệm khởi lên một Tinh Linh chú ngữ công
kích. Trên mặt đất chui ra vài rễ cây mây bò đến trước ba người, chỉ cần bóng
đen kia có ý đồ bất lợi, nàng sẽ khống chế cây mây phát động công kích.

Thân ảnh bay nhanh tới gần, rốt
cuộc dưới ánh rạng đông chiếu rọi, Nham Thạch cũng đã thấy rõ, chính là A Ngốc.
Hắn toàn thân cự linh xà giáp, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng tinh thần
lại phi thường hưng phấn.

- A Ngốc…..

Nham Thạch huynh đệ không hẹn mà cùng hô to.

A Ngốc cao cao nhảy lên, tung bay
đến trước mặt Nham Thạch huynh đệ. Hai huynh đệ không khỏi gắt gao ôm lấy bả
vai hắn. Một đêm chờ đợi cùng lo âu rốt cuộc huynh đệ mình cũng trở về. Bọn họ cực
kỳ phấn khởi.

A Ngốc đã trở về, còn sống đã trở
về. Trên người ngay cả một điểm máu tanh cũng không có. Cho dù có không thành
công, nhưng hắn tối thiểu vẫn còn sống.

A Ngốc ôm vai Nham Thạch huynh đệ,
huynh đệ tình nghĩa nồng đậm làm xua tan đi băng giá trong tim hắn.

- Hai vị đại ca! Yên tâm đi, ta
không sao.

Một hồi lâu, Nham Thạch huynh đệ mới
bình tĩnh lại, ngồi trên tảng đá đánh giá A Ngốc.

- Huynh đệ, ngươi đã trở về,
chúng ta đều lo lắng muốn chết a! Thế nào? Hiện tại Hắc Ám thành ra sao rồi?

A Ngốc trên mặt toát ra một tia
âm lãnh, mỉm cười:

- Còn có thể thế nào? Câu lạc bộ
đêm Ám Hào đã không còn. Thành Chủ phủ toàn bộ đám tà ác đều bị ta giết sạch. Hoắc
Đốn đã chết, ta cũng xem như báo thù được một nửa cho Băng. Đáng tiếc lại để Miêu
nữ chạy mất.

Nham Thạch huynh đệ và thiếu nữ Tinh
Linh hoàn toàn ngây dại. Bọn họ biết rõ, A Ngốc đối phó tương đương với thế lực
cả Hắc Ám thành! Hắn lấy tự thân lực lượng hủy đi sòng bạc lớn nhất Hắc Ám
thành, còn giết chết Hoắc Đốn. Thật khó tin a!

Nham Lực thì thào:

- Huynh đệ, ngươi đã làm như thế
nào vậy?

A Ngốc chỉ chỉ Minh Vương kiếm,
thản nhiên nói:

- Là nó giúp ta, những linh hồn
tà ác đó đều đã bị Minh Vương kiếm hấp thu.

Nham Thạch trong lòng nổi lên một
tia bất an, nhíu nhíu mày, nói:

- Huynh đệ, ngươi không phải đã
nói, không cần Minh Vương kiếm sao?

A Ngốc lắc đầu:

- Không! Ta đã thay đổi chủ ý,
Minh Vương kiếm mặc dù là thiên hạ chí tà, nhưng nó cũng rất hữu dụng. Từ nay về
sau, ta tuyệt đối sẽ không nương tay đối với đám ngươi tà ác. Ta sẽ để cho bọn
chúng từng bước từng bước, đều ôm hận mà chết dưới Minh Vương kiếm.

Nham Thạch chợt bắt lấy bả vai A
Ngốc, lớn tiếng nói:

- A Ngốc! Ta biết cái chết của A
Băng cô nương gây đả kích rất lớn với ngươi, nhưng ta không hy vọng ngươi biến
thành như vậy. Chẳng lẻ, ngươi thật sự muốn biến thành ác ma giết người hay
sao? Quay lại đi, đại ca vẫn thích một A Ngốc đơn thuần thiện lương trước kia, mà
không phải A Ngốc phệ huyết hiện tại.

A Ngốc không nhúc nhích tùy ý để Nham
Thạch bắt được, nhưng ánh mắt hắn lại từ từ kích động, một tầng hơi nước xuất
hiện trong đáy mắt:

- Không, ta không muốn quay lại
làm A Ngốc trước kia. Ta không muốn. Nếu như không phải do ta mềm yếu, Băng sẽ
không chết. Đều do ta, là ta đã giết chết Băng. Ta cực kỳ hối hận. Ta thật sự hối
hận! Nếu như lúc đầu ta một kiếm giết chết Miêu nữ, cho dù trong cơ thể Băng có
kịch độc, ta cũng có thể nghĩ ra biện pháp cứu sống nàng. Ta muốn giết. Ta muốn
giết. Ta muốn giết hết đám ác nhân trong thiên hạ.

Hắn đột nhiên chấn động song chưởng,
đem Nham Thạch đánh văng ra, toàn thân lành lạnh sát khí, thân thể không ngừng
co rút. Trong đôi mắt tơ máu chen chúc, bộ dáng dị thường dọa người.

Nham Thạch bị A Ngốc chấn đau. Hắn
biết, hiện tại chính mình nói cái gì chăng nữa A Ngốc cũng không nghe, thở dài,
nói:

- Tốt lắm, sau này hẵng hay.
Ngươi trước ngồi xuống, nghỉ ngơi đi. Bất luận nói như thế nào, chúng ta cũng
đã đại náo Hắc Ám thành, sau này trong Lạc Nhật đế quốc nửa bước khó đi, thế lực
sau lưng Miêu nữ kia có vẻ rất khổng lồ, chúng ta nhất định phải cẩn thận mới
được.

A Ngốc dần dần bình tĩnh lại, thấp
giọng nói:

- Xin lỗi, Nham Thạch đại ca, ta đã
quá kích động.

Nham Lực vỗ vỗ bả vai A Ngốc,
nói:

- Bất luận ngươi biến thành bộ
dáng gì, chúng ta cũng đều là huynh đệ cuả ngươi. Đại ca cũng là vì muốn tốt
cho ngươi, không hy vọng ngươi bị cừu hận che mắt.

A Ngốc nhẹ nhàng gật đầu. Một đêm
chiến đấu hăng hái, khiến toàn thân hắn uể oải không chịu nổi, chậm rãi ngồi xuống,
tựa vào đại thụ phía sau nghỉ ngơi.

Nham Thạch thấy A Ngốc bình tĩnh
trở lại, nói tiếp:

- Nếu muốn tiếp tục tìm đến các Tinh
Linh Tộc tộc nhân khác, chúng ta thân phận tuyệt đối không thể dễ dàng bại lộ.
A Ngốc, sau này ngươi không nên mặc ma pháp sư bào, chúng ta đều sẽ mặc thường
phục che đi thân phận, tận lực đi theo đường nhỏ xa xôi một ít.

Thiếu nữ Tinh Linh đi tới trức mặt
ba người, có chút khép nép nói:

- Cám ơn ba vị cứu giúp! Ta…ta
còn chưa biết phải xưng hô với ba vị như thế nào nữa.

Nham Lực ha ha cười, nói:


- Ta gọi là Nham Lực. Đây là đại
ca ta Nham Thạch. Vị này là long ma pháp sư – A Ngốc huynh đệ của chúng ta. Ngươi
sau này cứ gọi tên chúng ta là được. Chúng ta đến Lạc Nhật đế quốc mục đích
chính là muốn cứu tất cả tộc nhân các ngươi. Chính là Tinh Linh nữ vương phó thác
cho chúng ta.

Lập tức, ba người thuật lại sự việc
tại Tinh Linh thành cho thiếu nữ Tinh Linh nghe.

Nghe xong Nham Lực tự thuật, thiếu
nữ Tinh Linh trong mắt tràn ngập cảm kích, khóc ròng. Đột nhiên, quỳ rạp xuống
đất, nghẹn ngào nói:

- Cám ơn…cám ơn các vị đã trợ
giúp Tinh Linh Tộc chúng ta. Nếu như không được các vị cứu giúp, sợ rằng ta đã
trở thành ngoạn vật trong tay những người đó.

Nham Lực vội vã đỡ thiếu nữ Tinh
Linh đứng lên. Nham Thạch đi tới, ôn nhu nói:

- Tinh Linh muội muội, đừng khóc!
Hiện tại ngươi đã hoàn toàn tự do, chờ chúng ta cứu được toàn bộ sẽ đưa mọi người
về Tinh Linh thành. Được không? Hiện tại, ngươi nên nói cho chúng ta biết các
ngươi bị bắt đi tổng bao nhiêu tộc nhân, đại khái đã ở địa phương nào.

Thiếu nữ Tinh Linh đột nhiên quệt
nước mắt mỉm cười, nụ cười như hoa nở động lòng người, nói:

- Ngươi gọi ai là Tinh Linh muội
muội, ta năm nay 141 tuổi rồi đó.

Nham Thạch lúc này mới nhớ tới tuổi
tác của Tinh Linh tộc, không khỏi há mồm cứng lưỡi, nói không ra lời.

Nham Lực ha ha cười, nói:

- Chúng ta hẳn là phải gọi ngươi Tinh
Linh đại tỷ mới đúng

Thiếu nữ Tinh Linh mỉm cười, nói:

- Kỳ thật, dựa theo tỉ lệ mà nói,
với độ tuổi của con người ta tương đương chừng 20 tuổi mà thôi.

A Ngốc thản nhiên nói:

- Tinh Linh tỷ tỷ, ngươi có biết
các tộc nhân khác bị bắt đang ở nơi nào không?

Thiếu nữ Tinh Linh sắc mặt buồn bả,
lắc đầu, nói:

- Ta không biết. Ta tên Trác Vân.
Lúc đầu tại Tinh Linh sâm lâm, ta cùng một tỷ muội bị một đám hắc y nhân bắt đi.
Bọn họ cho chúng ta ăn một loại mê dược, thần chí lâm vào trạng thái u mê. Sau
này khi ta thanh tỉnh mới phát hiện, tổng cộng có 16 Tinh Linh bị bọn họ bắt,
trong đó còn có cả tiểu công chúa. Đám hắc y nhân lạnh băng, chưa bao giờ cùng
chúng ta nói một câu. Chúng ta thủy chung bị nhốt trong vài cái xe ngựa.

- Không biết qua bao lâu, bọn
chúng mang chúng ta xuống xe, nhốt chung trong một nhà lao. Chúng ta hoàn toàn
bị cấm chế, ngay cả tự vận lực lượng cũng không được.

- Sau đó, một đám tộc nhân bị
mang đi. Ta cùng một muội muội và một vị huynh trưởng bị đưa đến câu lạc bộ đêm
Ám Hào. Bọn họ không lâu trước đã bị câu lạc bộ đêm bán đi, cũng chỉ còn lại một
mình ta.

- Bọn họ ở nơi nào ta một điểm
cũng không biết. Các vị…các vị nhất định phải cứu bọn họ a! Bị loại người đáng
sợ đó bắt đi, bọn họ tao ngộ nhất định rất thê thảm.

Trác Vân đích mắt to đỏ lên, sau
lưng cánh chim trong suốt nhẹ nhàng rung rung, trên mặt thể hiện rõ sự đau
thương.

Nham Thạch trầm ngâm nói:

- Theo như ngươi nói, phán đoán của
chúng ta rất chánh xác. Tinh Linh toàn bộ đều bị đem bán đến Lạc Nhật đế quốc.
Xem ra, chúng ta chỉ có thể lần lượt đi tìm.

A Ngốc đột nhiên nghĩ đến một vấn
đề, từ Thần Long Chi Huyết lấy ra Tinh Linh Xuyến, nói:

- Trác Vân tỷ tỷ, nếu như ngươi luôn
bên cạnh chúng ta, vậy Tinh Linh Xuyến sao có thể cảm nhận được hơi thở của các
tộc nhân khác chứ?

Trác Vân nói:

- Cái này đơn giản, chỉ cần Tinh
Linh Xuyến hấp thu một giọt máu của ta nó sẽ không cảm nhận hơi thở của ta nữa.
Các ngươi lại dùng nó để tiếp tục tìm kiếm các tộc nhân khác là được.

Vừa nói, nàng vừa đi tới cạnh A
Ngốc, nhẹ nhàng cắn ngón trỏ, nhỏ một giọt máu tươi lên Tinh Linh Xuyến.

Quả nhiên như lời nàng nói, Tinh
Linh Xuyến quang mang từ từ ảm đạm, dần dần khôi phục bình thường. Nham Thạch
nói:

- Chúng ta ở chỗ này trước nghỉ
ngơi đã, đợi A Ngốc thân thể điều chỉnh cho tốt rồi tìm nơi thay đổi trang phục,
sau đó đi đến thành thị tiếp theo tìm kiếm Tinh Linh.

A Ngốc gật đầu, nhắm mắt lại bắt
đầu tu luyện. Hắn tu luyện một ngày một đêm, mới hoàn toàn khôi phục. A Ngốc
phát hiện, kim thân màu bạc tại đan điền tựa hồ hấp thu một ít năng lượng của đệ
nhị kim thân, công lực có hơi chút gia tăng.

Hai ngày sau, bọn họ tìm được một
thôn nhỏ hẻo lánh, thay đổi trang phục bình dân. Vì thân phận Trác Vân có chút
đặc thù, vẫn mua cho nàng thêm áo choàng che đi đôi cánh chim trong suốt, từ bề
ngoài, ai cũng không cách nào nhìn ra.

Cứ như vậy, một chuyến bốn người
tiếp tục bước trên con đường cứu vớt Tinh Linh.

Lúc này, danh hào Tử thần đã lan
truyền khắp Lạc Nhật đế quốc.

Sát thủ công hội.

- Cái gì? Tử thần? Nơi nào có tử
thần?

Chủ thượng có chút khiếp sợ hỏi.

Phó hội trưởng Sát thủ công hội cung
kính đáp:

- Theo Đạo tặc công hội truyền đến
tin tức. Hắc Ám thành xảy ra đại sự, chẳng những đệ nhất đại sòng bạc bị hủy, Thành
Chủ phủ cũng bị huyết tẩy, không ai có thể trốn thoát. Trước đó một đêm, Hắc Ám
thành xuất hiện kim sắc thần quang, một góc tòa thành diện tích hoàn toàn biến
mất, tràng diện phi thường quỷ dị.

Chủ thượng lâm vào trầm tư, một
lúc lâu mới nói:

- Biết Thành Chủ
phủ những người đó đã chết như thế nào không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui