Thiện Lương Tử Thần

A Ngốc ngưng thần vận công, phát
hiện có hơi thở chung quanh. Khi hắn cảm giác không còn bất cứ nguy hiểm nào nữa
liền phiêu hướng vào trong thành, thi triển thân pháp thành công thâm nhập Hắc
Ám thành.

Hắc Ám thành nội vẫn yên tĩnh như
thường, xuyên qua một loạt dân phòng, có thể rõ ràng chứng kiến một bãi hoàng
tàn không còn sót lại gì. Tỉnh táo lại A Ngốc mới nhận thức được đây là do sức
phá hoại của Thánh Tà gây ra ngày hôm qua, thật không tưởng hơn ngàn vạn km tàn
phá không lưu lại chút gì.

Hít sâu khẩu khí, A Ngốc đem thân
pháp khu động đến cực hạn, như làn khói nhẹ giữa đêm khuya, hướng về câu lạc bộ
đêm Ám Hào biến mất.

Câu lạc bộ đêm Ám Hào trở thành mục
tiêu đầu tiên của hắn.

Câu lạc bộ đêm Ám Hào vẫn rất yên
bình, tựa như thành nội bị phá tan tan hoang cũng không liên quan gì đến họ, đứng
cửa tiếp khách vẫn như trước có hai cô gái, có thể nguyên do khách nhân thưa thớt
nên hai ngươi có dịp nói chuyện phiếm với nhau.

- Tỷ tỷ, ngươi nói, ngày hôm qua kim
quang thật lớn đó rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a? Ta hôm qua đi hỏi Kim Sóng
tổng quản, liền bị hắn mắng vài câu, nhưng lại cái gì cũng không nói.

- Ngươi à, cũng đừng quá tò mò,
đó là chuyện mà chúng ta không cần biết. Biết nhiều cũng chưa chắc có lợi!
Ngươi không có nghe nói sao? Chuyện xảy ra hôm qua hết thảy đều đã bị Thành Chủ
phủ hoàn toàn phong tỏa tin tức, chưa ai biết là chuyện gì đã xảy ra. Ta cũng
chỉ nghe nói, tối qua đã từng điều động đại lượng quân đội. Một mảnh hoang vu
đã chết không ít người đâu đây chứ. Hiện tại tất cả mọi người đều nói, đó là bởi
vì thiên thần tức giận Hắc Ám thành chúng ta nên mới trách phạt xuống. Hôm nay
đại bộ phận sòng bạc đều rất ảm đạm, chúng ta nơi này cũng chỉ tới có mấy chục
người mà thôi.

- A! Không thể nào, thiên thần
ngàn vạn lần không nên tức giận a! Nếu lần tới bùng nổ đến chỗ chúng ta thì biết
làm sao bây giờ! Thiên thần này giận dữ liền ra tay giết nhiều người như vậy,
không phải thành tử thần rồi sao?

- Hư, đừng nói lung tung, thiên
thần mà ngươi cũng dám phán xét. Bất quá, lúc này lão bản của chúng ta chắc
cũng đang rất bận bịu a, lão bản cũng là người tai to mặt lớn trong thành mà lại.
Lúc này trong thành tổn thất, sợ rằng phải lấy ngàn vạn lần kim tệ làm đơn vị
tính toán. Được rồi, đừng thảo luận vấn đề này nữa. Hôm nay vắng vẻ như thế,
không chừng chúng ta còn được nghỉ sớm ấy chứ.

Nghe đến đó, A Ngốc khóe miệng nở
một nụ cười lạnh, âm thầm nghĩ đến, thiên thần? Thiên thần nếu như anh minh thì
đã sớm phá hủy hoàn toàn Hắc Ám thành rồi. Nếu hắn không muốn thực hiện thì để
ta đến thay thế hắn đi.

Không sai, hiện tại bắt đầu, ta
chính là ác mộng đối với mọi thế lực tà ác. Ta chính là Tử thần.

Thân ảnh chợt lóe, A Ngốc chợt xuất
hiện trước mặt hai cô gái.

Hai gã cô gái đột nhiên phát hiện
trước mặt có nhiều hơn một người liền thất sắc, vừa định kêu lên sợ hãi thì
cũng vừa nhận ra bản thân đã không thể phát ra tiếng. Bởi vì, cổ họng các nàng đều
đã bị một bàn tay to chặn ngang. A Ngốc hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nói. Kim Sóng hiện đang ở đâu?
Đừng nghĩ sẽ hô hoán, nếu như lên tiếng, ta sẽ lập tức kết liễu các ngươi.

Vừa nói, hắn chậm rãi buông lỏng bàn
tay trái ra.

Cô gái kia không ngừng thở dốc,
vuốt vuốt cổ họng, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ

- Đừng…đừng giết chúng ta! Kim tổng
quản ở ngay bên trong. Cụ thể hắn đang ở tầng mấy chúng ta cũng không biết a!

A Ngốc lạnh lùng quét mắt nhìn
các nàng, Sanh Sanh chân khí vận chuyển, nhất thời đánh ngất rồi tiện tay vung
lên tống các nàng vào góc khuất cách đó 10 thước.

Lần nữa bước vào đại môn câu lạc
bộ đêm Ám Hào, A Ngốc trên mặt thần sắc càng thêm băng lãnh. Địa phương hắc ám
này chính là nơi đã hành hạ Băng tám năm trời!

Từng bước tiến vào bên trong, đập
vào mắt là một đại sảnh trống trải, chỉ có vài thị nữ qua lại. Các nàng đều thấy
được A Ngốc đang đến, không khỏi ngẩn người, một thị nữ hơi lớn mật run giọng
nói:

- Tiên sinh, ngài là tới muốn
đánh bạc sao?

A Ngốc trên mặt không biểu lộ gì,
lắc đầu, thản nhiên nói:

- Không. Ta không phải đến đánh bạc.
Ta tới để giết người. Nói cho ta biết, Kim Sóng đang ở đâu?

Cô gái hơi chút kinh ngạc, kêu lên
sợ hãi rồi cùng vài tên thị nữ khác xoay người bỏ chạy.

A Ngốc cũng không thèm để ý đến bọn
họ, trực tiếp hướng tầng một Phú Hoa thính đi đến.

Trong đại sảnh chỉ có thưa thớt
hơn mười người khách nhân, A Ngốc đến, nhất thời hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

- Nói cho ta biết, Kim Sóng đang ở
đâu?

A Ngốc thanh âm không lớn, nhưng
lại rõ ràng truyền thẳng vào trong tai của mỗi người ngồi trong đại sảnh. Một
gã quản sự tiến lên trước, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai? Tìm Tổng quản chúng
ta làm gì?

A Ngốc nhìn về phía quản sự, từ hơi
thở có thể nhận định hắn cũng có một thân công phu không kém.

- Mặc kệ cái gì, chỉ là muốn cái
mạng hắn mà thôi.


Quản sự ngẩn người, ngược lại giận
dữ

- Nguyên lai ngươi muốn đến gây rối,
đến Ám Hào gây sự, ta xem ngươi chán sống rồi.

Chung quanh sòng bạc bảo tiêu
cùng nhân viên nhất thời xông tới, nhìn qua, mỗi một người cũng đều có chút
công phu, A Ngốc thở dài nói:

- Các ngươi đều đã bị nhiễm tà
ác, linh hồn đã ô trọc, không xứng được tái sinh.

Hắn chậm rãi giơ hai tay lên, hoàng
quang từ từ sáng rõ, hai thanh đoản kiếm màu vàng xuất hiện trên tay A Ngốc.

Quản sự không biết từ đâu rút ra một
bả chủy thủ, lóe ra quang mang xanh biếc, nhanh như chớp hướng đến A Ngốc.

A Ngốc khinh thường hừ một tiếng,
thân thể nhẹ nhàng trôi nổi, vặn vẹo quỷ dị, trong tay kiếm năng lượng lần lượt
thay đổi chém ra, lợi dụng tốc độ kinh người chợt lóe qua thân thể mấy người, rồi
lẳng lặng xuất hiện phía sau nhóm người. Đây là từ trong vô thức hắn đã thi triển
Minh Vương kiếm thức thứ nhất, chỉ là uy lực so với khi thi triển cùng Minh
vương kiếm thì yếu hơn nhiều.

Nhìn đám đổ khách cùng thị nữ đều
hoa dung thất sắc, hắn lạnh lùng nói:

- Đánh bạc là rất hại người, sau
này không nên tiếp tục nữa. Nhớ kỹ tên ta – Tử thần!

Nói xong, thân ảnh chợt lóe, biến
mất không thấy.

Mười mấy thân ảnh đứng đó sau khi
A Ngốc biến mất, đột nhiên từ mi tâm trên trán máu tươi điên cuồng phún ra,
mang theo chút não tương, chẫm rãi đổ ngục xuống, tròng mắt đã biến thành xám
trắng, thần sắc hoảng sợ không cam lòng.

A Ngốc không hề dừng lại, hướng tầng
hai Phú Quý thính lao đi.

Cửa Phú Quý thính vẫn như cũ có
tám cô gái, có thể bởi vì sắc trởi u ám mà thần sắc các nàng đều lộ vẻ mệt mỏi.

A Ngốc nhìn trang phục các nàng không
khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Băng, giật mình có chút ngây dại đứng tại
thang lầu.

Các cô gái cũng phát hiện ra sự tồn
tại của hắn, nhìn trang phục kì dị của A Ngốc, mặc dù cũng có chút giật mình
nhưng các nàng đều đã được đào tạo kĩ lưỡng, một thị nữ mang nụ cười kiều mị tiến
về phía A Ngốc:

- Đại gia, ngài muốn đến thưởng
ngoạn gì vậy? Trang phục ngài thật thú vị a! Là kiểu mới sao? Như thế nào…

A Ngốc thản nhiên nói:

- Nói cho ta biết, Kim Sóng tổng
quản đang ở đâu? Ta tìm hắn có chút việc.

Cô gái nhíu nhíu mày, nói:

- Tiên sinh, chúng ta không thể
tùy tiện tiết lộ hành tung của Tổng quản. Có thể nói cho ta biết, ngài tìm Kim
tổng quản có chuyện gì không?

A Ngốc khóe miệng tươi cười

- Ngươi không nói cũng không sao.
Tự ta sẽ đi tìm.

Vừa nói vừa hướng Phú Quý thính
đi nhanh đến.

Khí thế lạnh lẽo trên người A Ngốc
khiến tám gã cô gái không dám tiến lên ngăn cản, tùy ý hắn mở cửa đại môn.

A Ngốc lạnh lẽo quét nhìn khắp Phú
Quý thính, hướng về phía người trông coi và nhóm bảo tiêu hỏi:

- Ai có thể nói cho ta biết Kim
Sóng đang ở đâu. Ta có thể tha chết cho.

Nhóm bảo tiêu nhìn nhau cười vang
rồi cùng lao về phía A Ngốc.

Phú Quý thính kết quả cùng tầng một
Phú Hoa thính giống nhau, tất cả nam nhân đều chết hết. Khi A Ngốc rời Phú Quý
thính, tám cô gái đứng cửa sớm đã biến mất không thấy đâu, hiển nhiên đã bị một
màn chém giết vừa rồi dọa ngây người.

Đồng dạng chuyện tình cũng phát
sinh tại tầng ba Thánh Quý thính, trong Thánh quý thính không có một khách
nhân, bảo tiêu cùng nhà cái thân thủ rõ ràng cao hơn nhiều so với hai tầng dưới,
A Ngốc phải mất chút công phu, bằng vào Sanh Sanh biến thiên biến vạn hóa mới giải
quyết được hoàn toàn.

Khi hắn giết chết đến người cuối
cùng, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại khoái cảm phệ huyết, áp lực trong lồng
ngực tựa hồ như biến mất một ít. Lạnh lùng cười, xoa đi vết máu trên tay, xoay
người ra khỏi Thánh Quý thính, hắn đứng yên ở cửa, A Ngốc tin rằng mình đã giết
nhiều người như vậy, không tin Kim Sóng lại không có phản ứng gì, hiện tại hắn
chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.

A Ngốc sở dĩ có thể thuận lợi “thanh
trừ” cả ba tầng đổ thính của Câu lạc bộ đêm Ám Hào, đầu tiên, nguyên nhân chính
yếu chính là cao thủ nơi này tất cả đều đã bị Hoắc Đốn mang đi. Hoắc Đốn bởi vì
trở về Thành Chủ phủ điều binh, vẫn chưa chết dưới Long chú của Thánh Tà, hiện
tại Hắc Ám thành thế cục rối ren, hắn cần phải có cao thủ bảo vệ mới có thể an
tâm.

A Ngốc đứng tại chỗ, nhẹ nhàng vuốt
ve ngực nơi Minh Vương kiếm được cột vào, bỗng dày đặc tiếng bước chân truyền đến,
A Ngốc khóe mắt toát ra một tia lãnh mang, hắn biết, người hắn đợi rốt cuộc
cũng đã đến.

Quả nhiên, tiếng bước chân từ từ
tới gần, thân ảnh quen thuộc của Kim Sóng rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt
của A Ngốc, phía sau hắn có hơn 20 bảo tiêu võ trang đầy đủ.


Kim Sóng nghe được thị nữ hồi
báo, nói có người đến nháo sự, nhất thời trong lòng giận dữ. Hắn trong lòng vốn
đã buồn bực, chuyện xảy ra hôm qua khiến Câu lạc bộ đêm Ám Hào hôm nay khách
nhân giảm bớt không ít, cơ hồ đã không đủ thu, vừa nghe thấy có người đến nháo
sự, nhất thời mang theo thủ hạ khí thế hung hung chạy đến.

Khi hắn chứng kiến tình cảnh tầng
thứ nhất Phú Hoa thính thì cực kỳ hoảng sợ, bởi vì hắn biết rõ công lực thủ hạ
hắn không hề kém, mà nhanh như vậy có thể một kích trí mạng, giết chết toàn bộ,
chứng tỏ người đến nháo sự có công lực rất thâm hậu.

Bước lên lầu hai Phú Quý thính,
phát hiện tình huống đồng dạng, hắn da đầu liền muốn bốc hỏa, nhưng dù sao trước
mặt thủ hạ lúc này hắn tuyệt không thể lùi bước, kiên trì đến cùng dẫn người tiến
lên tầng ba, đạp lên bậc cầu thang, liếc mắt một cái hắn liền thấy ngay A Ngốc
đang đứng ở cửa Thánh Quý thính, bởi vì trang phục A Ngốc hoàn toàn thay đổi
khiến hắn nhất thời không nhận ra. Nhưng từ sát khí lạnh lẽo trên người A Ngốc,
hắn lập tức nhận ra ngay đó là thủ phạm.

Cắn răng một cái, Kim Sóng mang
theo thủ hạ hướng A Ngốc đi đến,

- Vị huynh đệ này, không biết Câu
lạc bộ đêm Ám Hào chúng ta cùng ngươi có thâm cừu đại hận gì, ngươi dĩ nhiên lại
hạ độc thủ, giết nhiều người của chúng ta như vậy.

A Ngốc thản nhiên nói:

- Kim Sóng, không nhớ ta sao? Ta
chính là vị ma pháp sư các ngươi muốn ám hại - A Ngốc. Không, hiện tại hẳn nên
gọi ta là Tử thần A Ngốc mới đúng. Chúng ta cừu như thâm hải, linh hồn tà ác của
các ngươi cần phải tinh lọc lại mới được. Lúc chết đi cũng chỉ là những tấm bia
mà thôi.

Kim Sóng trong lòng run lên, người
khác không biết tối qua kim quang đó là cái gì, nhưng hắn lại biết rõ. Hắn hiểu
được, năng lượng có sức hủy diệt trên ngàn vạn km đó chính là do A Ngốc phát ra.
Hôm nay, hắn tới báo cừu, dĩ nhiên chính là tìm mình. Nghĩ tới đây, Kim Sóng thân
thể không khỏi có chút run rẩy, thanh âm cứng ngắc nói:

- A Ngốc, A Ngốc khách quý, không
phải ta, ta cái gì cũng đều không biết!

A Ngốc nheo mắt, hàn mang như lưỡi
dao sắc bén đảo qua trước mặt mỗi người.

- Không biết? Ngươi là thân tín của
Hoắc Đốn mà lại nói không biết. Mau nói! Hoắc Đốn hiện đang ở đâu? Miêu nữ ở
nơi nào?

Hắn trên người tản mát ra khí thế
bức người khiến Kim Sóng cùng nhóm thủ hạ trong lòng tràn ngập hoảng sợ. Kim
Sóng run giọng nói:

- Ta…ta không thể nói! Nói…ta sẽ chết
rất bi thảm….

A Ngốc mỉm cười

- Nếu như ngươi không nói, ta hiện
tại sẽ cho ngươi chết rất bi thảm, tình huống 2 tầng dưới chẳng lẽ ngươi không
thấy được sao?

Nhớ tới đám thủ hạ phía dưới mi
tâm thủng lỗ máu, Kim Sóng không khỏi thân thể chấn động. Hắn biết người trước
mặt thâm sâu khó dò, nhất định sẽ đi tìm Hoắc Đốn phiền toái, nhưng dù sao bảo
vệ tánh mạng trước mắt quan trọng hơn, so với độc tính thì chậm phát tác hơn.
Nghĩ vậy, hắn nhìn qua đám thủ hạ rồi dứt khoát nói:

- Hảo, ta nói cho ngươi, bất quá,
ngươi không thể giết ta.

A Ngốc lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Nói.

Thanh âm băng hàn nhanh như chớp
đâm thẳng vào tâm can Kim Sóng, hắn trong lòng một tia phòng tuyến cuối cùng cũng
hoàn toàn tan rã, thân thể mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống, thì thào nói:

- Chủ nhân…chủ nhân cùng Miêu nữ
tiểu thư hẳn đều trong Thành Chủ phủ đệ. Ngài có thể tìm thấy họ ở đó, Thành Chủ
phủ ngay thành bắc, có rất nhiều cao thủ hộ vệ.

A Ngốc hỏi:

- Nói cho ta biết, tại sao Hoắc Đốn
lại có thể lấy thân phận Tử Tước nhanh như vậy điều động quân đội trong thành?

Kim Sóng nếu đã quyết định nói
thì sẽ không giấu diếm nữa, không chút do dự đáp:

- Kỳ thật, trên danh nghĩa, chủ
nhân mặc dù chỉ là cháu Thành Chủ, nhưng Thành Chủ lại không có con, quyền lực Hắc
Ám thành cơ hồ tất cả đều nằm trong tay chủ nhân. Hơn nữa, chủ nhân vẫn giao hảo
tốt với thế lực đại quý tộc khổng lồ thuộc đế quốc cao tầng, cho nên, ở chỗ này
hắn mới có thể hô phong hoán vũ như thế.

A Ngốc gật đầu, thản nhiên hỏi:

- Kim Sóng, có thể hay không nói
cho ta biết, ngươi cùng thủ hạ tổng cộng đã từng hại chết bao nhiêu người?

Kim Sóng chấn động toàn thân, hắn
nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của A Ngốc, run giọng nói:

- Ta…ta…đều là chủ nhân bức ta
làm như vậy a! Không phải chúng ta nguyện ý! A Ngốc đại gia, ngài mới vừa rồi đã
đáp ứng không giết ta mà.

A Ngốc vươn ngón trỏ nhẹ nhàng
quơ quơ, nói:

- Ta dường như cũng chưa có đáp ứng
ngươi điều gì, trợ trụ vi ngược tử không đủ tích, thời gian của ta không nhiều
lắm, để cho các ngươi chết dưới Minh Vương kiếm đi, coi như là ân huệ cuối cùng

cho linh hồn của các ngươi. Nhớ kỹ, đây là vinh quang của các ngươi.

Vừa nói, hắn vừa sờ vuốt Minh
Vương kiếm nơi ngực.

Kim Sóng cùng đám thủ hạ hiện tại
có thể nói là có công lực mạnh nhất thuộc Câu lạc bộ đêm Ám Hào. Hắn vừa nghe A
Ngốc không chịu bỏ qua, nhất thời ác thanh chỉ vào A Ngốc nói:

- Tiến lên cho ta, chỉ có giết hắn
chúng ta mới mong có đường sống.

Đám bảo tiêu bị Kim Sóng sai khiến,
chỉ hơi chút do dự liền hướng A Ngốc phóng đi. Đột nhiên, bọn họ cảm giác được
một cỗ hàn ý lạnh băng trong nháy mắt trải rộng toàn thân, không tự chủ rùng
mình, động tác nhất thời chậm một ít.

A Ngốc dùng Sanh Sanh đấu khí bao
vây tà lực Minh Vương kiếm, lẳng lặng nhìn bọn họ, dưới sự khống chế của A Ngốc,
tà lực chỉ tràn ngập ba tầng lầu Ám Hào tuyệt không có tràn ra ngoài.

Nhìn đám bảo tiêu từ từ lui về
phía sau Kim Sóng, A Ngốc đáy lòng dâng lên sát ý vô tận, Băng, ngươi xem nhé,
ta hiện tại sẽ bắt đầu báo thù cho ngươi.

- Minh Vương nhất thiểm, thiên…địa…động...

U lam quang mang như từ địa ngục phiêu khởi,
mang theo thân ảnh A Ngốc hướng đến nhóm bảo tiêu, hơi thở tử vong mênh mông sớm
đã khiến nhóm bảo tiêu cùng Kim Sóng tất cả đều cứng ngắc đứng tại chỗ. Khí tác
ác câu dẫn sự sợ hãi nguyên thủy trong lòng họ, căn bản không hề có chút ý niệm
chống cự trong đầu. Không một người nào có thể ngăn cản thế tiến công của A Ngốc,
Minh Vương kiếm chưa tới một thước cắm thật sâu vào mi tâm Kim Sóng, không có
máu tươi chảy ra.

Thân kiếm ám lam tựa như vui sướng
kêu to, Kim Sóng hai mắt trong nháy mắt biến thành sắc xám trắng, toàn thân dần
dần khô kiệt, khoảnh khắc trong lúc đó biến thành thây khô. Hắn ở trong Ám Hào
đã từng giết hại vô số người, rốt cuộc cũng chết dưới tay Minh Vương kiếm.

Minh Vương kiếm không chỉ hấp thu
linh hồn hắn mà còn hấp thu luôn hồn phách của tất cả đám bảo tiêu. Bọn họ
cương cứng đứng tại chỗ, trên người cũng không còn một tia sinh cơ.

A Ngốc chậm rãi rút Minh Vương kiếm
từ mi tâm Kim Sóng, có Sanh Sanh chân khí hộ thể, hắn đã không còn e ngại tà lực
ngập trời này nữa.

Lần đầu tiên thấy rõ thân thanh Minh
Vương kiếm, thân kiếm tựa như làn thu thủy, ám lam quang mang không ngừng lưu
chuyển, từng đạo vân lộ quỷ dị khắc họa trên thân kiếm tựa như có ngàn vạn linh
hồn đang rền rĩ.

Chậm rãi đưa Minh Vương kiếm vào
vỏ, A Ngốc trong lòng có cảm giác thư sướng nói không nên lời. Kim Sóng chết
khiến áp lực trong hắn thư hoãn rất nhiều, lần đầu tiên cảm giác việc giết người
lại là một việc tốt đẹp như vậy.

A Ngốc cũng không có dừng lại, hắn
biết rõ kết quả khi dụng Minh Vương kiếm, đi bước một, thong thả xuống tầng dưới.

Kim Sóng đã chết, hắn nghĩ với
nơi này thế là đã đủ, dù sao mục tiêu cuối cùng của hắn là Hoắc Đốn, là Miêu nữ,
mà không phải đám thị nữ này. Tao ngộ bi thảm của Băng khiến hắn cũng tràn ngập
thương xót đối với đám thị nữ.

- Mọi người nghe! Câu lạc bộ đêm Ám
Hào đã xong đời. Lập tức rời khỏi đây. Nếu không chết không có chỗ chôn.

Thanh âm lạnh băng không mang theo chút cảm
xúc lan tràn len lỏi đến từng ngõ ngách thuộc Câu lạc bộ đêm Ám Hào. Tiếng kêu
sợ hãi, thanh âm khóc hô hoán không ngừng truyền đến, dần dần thanh âm đình chỉ.
A Ngốc dụng tinh thần lực dò xét khắp Ám Hào, không còn phát hiện một tia tức
giận tồn tại, thân ảnh màu đen phiêu nhiên rời đi.

Hắn ra đến cửa Ám Hào, nhìn kim
bích huy hoàng, vừa lại vô cùng hắc ám, A Ngốc cười, đúng vậy, hắn cười, rốt cuộc
tiêu diệt được nhất giác hắc ám, hắn dị thường thỏa mãn.

- Hỡi hỏa nguyên tố tràn ngập trong
thiên địa a! Thỉnh ban cho ta lực lượng thiêu đốt, lấy tên ta, xuất hiện đi, ngọn
lửa nóng cháy.

Xích xích hai tiếng, hai ngọn lửa
màu thâm lam nhất thời xuất hiện trong lòng bàn tay A Ngốc. Hắn chậm rãi hợp hướng
trung ương, cao giọng ngâm xướng:

- Bốc lên đi, hỏa cầu!

Với tinh thần lực kinh người, ngọn
lửa màu lam không ngừng ngưng kết thành một hỏa cầu đường kính 5 li trôi tại
không trung.

A Ngốc trong mắt tinh mang chợt
lóe rồi biến mất, lam hỏa cầu phô thiên cái địa nhằm kiến trúc thật lớn phía
trước mặt, ngọn lửa thâm lam mang theo nhiệt độ vô cùng cao, kim bích huy hoàng
của Câu lạc bộ đêm Ám Hào bị thiêu đốt hừng hực, kiến trúc to lớn đó dần dần bị
ngọn lửa thâm lam cắn nuốt và tàn phá.

Nhìn thành quả của mình, A Ngốc
hài lòng nheo mắt, từ trong lòng móc ra cái đầu mang khuôn mặt Băng, hướng
khuôn mặt về phía ngọn lửa, thì thào nói:

- Băng, ngươi thấy thế nào? Ám
Hào đã hại ngươi chịu khổ nhiều năm nay đã bị ngọn lửa cắn nuốt. Ngọn lửa có phải
rất đẹp? Nó sẽ gột rửa sạch địa phương ô trọc này, để nơi này sau này không còn
có thể hại người nữa.

Thở dài một tiếng, A Ngốc nói tiếp:

- Băng, chúng ta phải đi tìm cái
kẻ đã hại cả đời ngươi.

Cẩn thận đặt lại cái đầu mang
khuôn mặt Băng vào trong lòng, thân hình A Ngốc chợt lóe, hướng thành Bắc phiêu
nhiên.

Hắc Ám thành Thành Chủ phủ đệ trong
một căn phòng âm u, Hoắc Đốn đi qua đi lại, Miêu nữ Mễ Mễ vẻ mặt âm trầm ngồi ở
một bên.

Trải qua một ngày nghỉ ngơi, Mễ Mễ
thương tổn đã cơ bản khỏi hẳn, nhưng bọn hắn tâm tư lại như chìm xuống tận đáy
cốc. Kế hoạch thập toàn thế cuối cùng cư nhiên lại bị phá hủy, hơn nữa lại còn
tạo thành tổn thất vô cùng lớn cho Hắc Ám thành, đến gần hai vạn binh sĩ đã chết
dưới năng lượng kim sắc đó.

Hoắc Đốn mặc dù đã phong tỏa tin
tức, nhưng hắn biết rõ đây cũng không phải biện pháp tốt, thượng tầng Lạc Nhật
đế quốc sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này. Hiện tại, hắn sợ hãi nhất chính là
sự trả thù của ma pháp sư nọ, vừa nghĩ tới ma pháp sư đó trẻ như vậy đã có thể
triệu hồi rồng, hắn trong lòng lại trận trận băng hàn. Trong đầu lại hiện lên
hình ảnh hơn ngàn vạn phương viên đã biến thành tro bụi, lực lượng đó hắn không
thể ứng phó.

Mễ Mễ không nhịn được nói:

- Ngươi đừng đi qua đi lại nữa.

Hoắc Đốn dừng lại cước bộ, nhìn về
phía Mễ Mễ,


- Tiểu thư, ngươi hãy nghĩ biện
pháp cho ta a! Hiện tại với tình huống này, ngươi nói ta phải giải thích sao với
Công tước đại nhân đây. Hơn nữa, đám người kia rất có thể sẽ quay lại trả thù.
Ta dù sao cũng là bằng hữu của Quý giáo, tài chính vận hành đại bộ phận đều do
ta cung ứng, chẳng lẽ các ngươi nguyện ý nhìn ta chết như vậy sao?

Miêu nữ trầm ngâm một chút, giọng
căm hận nói:

- Đều do tiện nhân Băng gây chuyện
xấu, nếu như không có nàng xuất hiện, ma pháp sư đó sợ rằng sớm đã chết. Ta hiện
tại cũng không biết phải giúp ngươi như thế nào cho thỏa đáng. Với quan hệ giữa
ngươi và Công tước đại nhân, hắn hẳn sẽ tha thứ cho ngươi, giờ trước hết phải
giải quyết tên ma pháp sư kia mới được, hắn không chỉ uy hiếp đến ngươi, mà còn
uy hiếp tới cả chúng ta nữa. Thực lực hắn thật đáng sợ, cho dù không có sự trợ
giúp của rồng, ta cũng không chắc đã là đối thủ của hắn.

Hoắc Đốn thở dài, nói:

- Không nghĩ tới sẽ phiền toái đến
vậy, tên tiểu tử đó bị trọng thương lại trúng kịch độc mà vẫn có thể triệu hồi
đến 2 con rồng lực lưỡng. Cao thủ trong phủ đệ mặc dù không ít, nhưng lực lượng
kim sắc đó bọn họ không hẳn có thể chống cự được.

Những người chứng kiến Thánh Tà sử
dụng Long chú tất cả đều đã chết, bọn họ cũng chỉ phỏng đoán kim quang đó là do
đám người A Ngốc phát ra, chứ không rõ tình huống cụ thể.

Miêu nữ nhớ tới kim quang tối qua
mà vẫn còn hoàng sợ, lúc kim quang mới xuất hiện, nàng liền cảm giác không tốt,
liều mạng chạy trốn, rốt cuộc cũng thoát được phạm vi công kích của kim quang, nhưng
kim qunag lóng lánh đó cũng đã khiến nàng cực kỳ rung động, năng lượng hủy diệt
thiên địa đó khiến nàng giờ vẫn còn sợ hãi, thở dài, nàng nói:

- Ta nghĩ ngươi nên tạm thời rời
nơi này đi, theo ta hồi Giáo, chờ chúng ta nghĩ ra biện pháp tiêu diệt gã ma
pháp sư đó, ngươi hãy quay lại Hắc Ám thành chỉnh đốn thế lực.

Đề nghị của Miêu nữ quả thật làm
cho Hoắc Đốn động tâm, nhưng hắn như thế nào có thể dễ dàng từ bỏ sản nghiệp ở
đây chứ. Hắn căn cơ đều ở đây, nếu rời đi, đến lúc trở về không biết sẽ biến
thành bộ dạng gì nữa.

Hơn nữa, thúc thúc sắp không
xong, nhiều năm hối lộ quyền quý, chỉ cần thúc thúc chết, hắn có thể danh chính
ngôn thuận tiếp nhận phong hào Bá tước cùng vị trí Hắc Ám Thành Chủ. Tất cả những
thứ đó hắn không cách nào từ bỏ được a!

Đang khi Hoắc Đốn do dự không quyết,
bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cấp bách, thanh âm bối rối vang lên:

- Tử Tước, Tử Tước đại nhân, bất
hảo.

Hoắc Đốn nhíu nhíu mày, mở cửa,
chứng kiến tên thủ hạ vẻ mặt kinh hoảng không ngừng thở hổn hển, cả giận nói:

- Hoảng cái gì? Đã phát sinh chuyện
gì?

Tên thủ hạ thở hổn hển nói:

- Đại…đại nhân! Câu lạc bộ đêm Ám
Hào bốc cháy, hỏa thế tựa hồ rất lớn, từ chúng ta bên này cũng có thể thấy rõ.
Ngài…ngài mau đi xem một chút đi.

Hoắc Đốn trong lòng kinh hãi, câu
lạc bộ đêm Ám Hào có thể nói là nguồn thu chính của hắn, hao phí gần mười năm
tâm huyết mới có quy mô ngày hôm nay, trở thành sòng bạc đệ nhất Hắc Ám thành.

Cuống quít, hắn quay đầu nhìn về
phía Miêu nữ. Miêu nữ trong mắt hàn mang lóe ra, âm thanh lạnh lùng nói:

- Lửa sẽ không tự dung bốc cháy,
đi, chúng ta đi trước xem một chút. Đem theo tất cả các cao thủ, hết thảy cẩn
thận chút.

Nhìn Miêu nữ tỉnh táo, Hoắc Đốn tâm
buông xuống một ít, phân phó thủ hạ:

- Mau, triệu tập mọi người lại
đây tập hợp tại đình viện. Nhớ kỹ, không được kinh động Thành Chủ đại nhân. Gác
vệ đều điều đi cho ta, ta cũng không muốn có tên vô dụng nào chứng kiến cái gì,
ngươi hiểu được không?

- Vâng, Tử Tước đại nhân.

Gã thủ hạ ứng tiếng, xoay người
chạy đi truyền lệnh.

Hoắc Đốn xoay người lấy trường kiếm
khảm bảo thạch trên vách tường xuống. Thanh kiếm này hắn lấy được từ tay một
Luyện kim thuật sĩ cấp bậc đại sư, kiếm dài ba thước nhị tấc, không cần tận lực
thúc dục, thân mình mang hơi thở thần thành. Nghe nói là do một gã bạch y tế tự
gia tăng thần thánh ma pháp, có năng lực khu trừ hết thảy tà lực.

Lúc đầu khi hắn cầm thanh kiếm này
cũng tự cảm thấy buồn cười, lấy sự tình bản thân lại đi dùng thanh kiếm này
nghe có chút châm chọc.

Kiếm nắm nơi tay, hơi thở thần
thánh nhập vào cơ thể, nhất thời làm cho Hoắc Đốn tâm thần yên ổn không ít.

Miêu nữ nhìn trường kiếm trong
tay Hoắc Đốn, trên mặt toát ra một tia chán ghét, cau mày nói:

- Ngươi như thế nào lại dùng loại
này kiếm?

Hoắc Đốn cười khổ nói:

- Cũng chỉ có cầm nó ta mới có thể
an tâm, hy vọng không phải tên ma pháp sư đó tìm về trả thù.

Miêu nữ đáy mắt hiện lên một tia
hàn mang, là một trong thập nhị đại thiên vương, lần đầu tiên gặp phải loại địch
nhân không cách nào đối kháng, trong lòng lửa giận sớm đã thiêu đốt. Giọng căm
hận nói:

- Cho dù có là hắn tới thì sao, sớm
muộn gì ta cũng sẽ khiến hắn chết dưới miêu trảo của ta. Đi thôi, thủ hạ của
ngươi hẳn đã tập hợp đầy đủ.

Hoắc Đốn gật đầu, hai người cùng
nhau đi ra khỏi phòng, rất nhanh đi tới đình viện trong Thành Chủ phủ đệ. Đình
viện tụ tập khoảng 40- 50 người, từng thân thể đều lưu lộ khí thế trầm ngưng, đám
thủ hạ này đều là do Hoắc Đốn dùng các loại phương pháp cam kết mà đến. Trong
đó bao gồm hai gã đại ma pháp sư đã thoát ly ma pháp sư công hội, nếu như không
phải lúc trước đối phó A Ngốc đã chết mất hơn mười vị ma pháp sư thì thủ hạ hắn
thực lực còn càng mạnh.

Nhìn đám thủ hạ công lực phi phàm,
Hoắc Đốn tâm tư yên ổn rất nhiều, nhìn phương xa câu lạc bộ đêm Ám Hào phát
sáng, Hoắc Đốn giọng căm hận nói:

- Mọi người hẳn là đã đều thấy được,
Câu lạc bộ đêm Ám Hào của ta bốc cháy, chắc chắn có kẻ phá hoại. Ta không biết
là ai lại lớn gan như vậy, bất quá, bất luận là ai, ta cũng không sẽ tha. Hiện
tại là lúc các ngươi nên bày ra thực lực của mình. Theo ta.

Vừa nói vừa cùng Miêu nữ hướng phủ
đệ đại môn đi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui