Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nếu như xuất hiện thì chắc chắn có gì liên quan đến nhau. Chẳng qua mối liên quan này đang bị che giấu, nên chưa phát hiện ra mà thôi.
Thế nên Lý Phong cảm thấy quận Thanh Vô, hoặc là dãy núi Vân Vụ có gì đó quái lại
“Tiểu Phong."
Đúng lúc này, Chu Hải Đào lại bay tới, cười nói: “Vất vả lắm mới có dịp cháu tới quận Thanh Vô, nhất định phải tới nhà họ Chu chúng ta chơi một chuyến. Lần trước ta tới nhà họ Lý vài lần, đều không gặp được cháu.”
Tiêu Vân Lâm nghe vậy thì cười ha hả: “Kia Chú gia chủ, Lý Phong mãi mới có dịp tới quận Thanh Vô, các thế lực khác chúng ta cũng rất hoan nghênh hắn, cũng phải để hắn tới gia tộc chúng ta chơi nữa chứ.”
“Đúng vậy, lần này Lý Phong ngươi đã cứu tính mạng của toàn bộ gia tộc chúng ta, gia tộc chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều bảo vật coi như cảm ơn ngươi.”
“Nhà họ Trương chúng ta cũng thế..."
Những thế lực khác cũng vội vàng lên tiếng.
Thiên tài cỡ này, làm gì có ai không muốn làm quen chứ?
Mới chỉ mười bảy tuổi mà đã đạt tới trình độ này, tương lai Lý Phong đột phá đến Tam Hồn cảnh cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Hơn nữa, Lý Phong được Thiên Vũ vương vô cùng coi trọng, nói không chừng sau này Lý Phong sẽ là người tiếp nhận vị trí Thiên Vũ vương!
Phải biết rằng, Thiên Vũ vương đã từng là thiên tài cường đại nhất của đế quốc Thiên Vũ, mà biểu hiện của Lý Phong còn khủng bố hơn cả Thiên Vũ vương lúc trước! Hoàn toàn có hi vọng đạt tới trình độ như Thiên Vũ vương.
Trước sự nhiệt tình của mọi người như vậy, Lý Phong lại lắc đầu: “Cảm tạ ý tốt của các vị, nhưng ta vẫn còn có việc phải làm.”
Nói xong, Lý Phong lại nhìn về phía Chu Hải Đào: “Chu thúc, chờ cháu làm xong chuyện sẽ tới nhà họ Chu bái kiến thúc”
“Tiểu Phong, chuyện của cháu quan trọng hơn.”
Nghe Lý Phong nói vậy, Chu Hải Đào vội vàng nói.
Gương mặt ông ta tràn đầy ý cười, những lời này của Lý Phong khiến cho ánh mất của những thế lực khác nhìn về phía nhà họ Chu bọn họ không giống nhau.
Hiến nhiên, mối quan hệ giữa nhà họ Chu bọn họ là Lý Phong không bình thường, sau này những thế lực Thất Phách cảnh cũng không dám tùy tiện đắc tội với nhà họ Chu.
“Các vị, ta xin phép đi trước.”
Lý Phong liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó lập tức biến mất khỏi đây.
...
Đây là một khu vực núi non hùng vĩ, dãy núi này chỉ có một đường vào, xung quanh đều bị rào chắn ngăn lại.
Trước mắt đều là sương mù dày đặc, không nhìn được tỉnh cảnh bên trong, chỉ có thể thấy mấy hòn đá nhô lên phía trước.
“Lại tới nơi này” Lý Phong nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, nghĩ thầm.
Đây là dãy núi Vân Vụ!
- Trên thực tế, dãy núi Vân Vụ hoàn toàn có thể gọi là nơi Lý Phong bắt đầu quật khởi!
Lần đầu tiên tiến vào nơi này, hẳn vẫn còn đang ở Luyện thể cảnh, nhưng sau khi tranh đoạt cơ duyên kết thúc, hẳn đã có thể giết chết Tiên Thiên cảnh!
Cũng chính vì thể hiện ra thiên phú và tiềm lực, mà phủ Thần Văn mới tới quận Hoang Lâm thu nhận hắn.
Hắn được sử dụng tài nguyên của phủ Thần Văn, hơn nữa còn được tiến vào vực thẳm Ma Vực...
Từng bước từng bước tiến lên, cuối cùng mới có được Lý Phong của hiện tại!
“Hả?"
Lý Phong đang suy nghĩ, bỗng nhiên hẳn nhìn về một chỗ. Nơi đó có một người đàn ông trung niên đi tới.
Người đàn ông mặc áo da thú, lưng cống một bộ cung tên, còn dắt tay một cô bé.
“Lý Phong, là ngươi à?”
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lý Phong thì gương mặt lập tức lộ ra vẻ vui sướng: “Đám yêu thú ở quận Thanh Vô đột nhiên không thấy động tính gì nữa, xem ra đều là do ngươi giết.”
“Du Mục.” Lý Phong nhìn người đàn ông trước mắt, mỉm cười.
Đây là người lúc trước hân từng gặp, cũng là người nói cho hẳn biết một số tin tức về dãy núi Vân Vụ.
“Du Mục đại ca, huynh vẫn luôn ở chỗ này, không rời đi sao? Lý Phong nhìn về phía Du Mục, dò hỏi.
Những người khác đều đã chạy đến nơi khác, hoặc là tới ở gần nhóm cường giả như Tiêu Vân Lâm, nhưng Du Mục lại vẫn ở nơi này.
“Rời đi? Có thể rời đi đâu được đây?”
Du Mục lắc đầu: "Tổ tiên của ta vẫn luôn sinh sống ở nơi này, nơi này là cội ngưỡn của ta. Cho dù có phải chết thì ta cũng muốn chết ở nơi này.”
"Cha”
Ông ta vừa nói xong thì cô gái nhỏ bên cạnh đã bất mãn hô lên.
“Được rồi, Thanh Thanh, cha không nói những lời đó nữa” Du Mục nhìn con gái mình, trong lắp lập tức hiện lên ý cười, giọng nói đầy vẻ chiều chuộng. . Tiên Hiệp Hay
Sau đó, ông ta lại nhìn về phía Lý Phong, cười nói: “Lý Phong, lúc trước ngươi ở trong dãy núi Vân Vụ đã cứu mạng của ta, ta vẫn luôn chưa có cơ hội cảm tạ. Bây giờ chúng ta được gặp lại nhau, ngươi nhất định phải tới nhà của ta một chuyến, ta có thứ này muốn đưa cho ngươi.”
Lúc trước, cơ duyên trong dãy núi Vân Vụ xuất hiện, ông ta cũng muốn có được bảo vật, nhưng thực lực yếu nên suýt chút nữa mất mạng, may mà có Lý Phong cứu ông ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...