Vừa rồi yêu thú Sói không chiến đấu với Lý Phong, nhưng nó lại có thể cảm nhận được Lý Phong chắc chắn chưa ngưng tụ được bảy phách!
Nó đã ngưng tụ được bốn phách rồi, lại còn có một số con át chủ bài, thực lực không yếu chút nào.
Nếu chỉ là trình tự Lục phách thì không thể nào giết chết nó được.
“Ö? Vậy ngươi có thể thử một chút” Lý Phong nghe vậy thì mỉm cười nói.
Trường kiếm trong tay hắn bay ra, Lục Thần pháp thức thứ nhất!
“Ầm ầm ầm!"
Trong hư không, mây đen lại che kín trời, vô số lô điện quay cưỡng, thậm chí còn tạo thành những lưỡng lốc xoáy khủng bố, giống như muốn cần nuốt hết cả trời đất.
Sau đó, trường kiếm trực tiếp rơi xuống.
“Hừ!"
Hắc Vẫn nhìn công kích kiếm quang này, hừ lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó, sắc mặt nó hơi biến hóa.
Lúc trước nó không chính diện thừa nhận đòn công kích của Lý Phong nên không quá hiểu biết vẽ chúng. Nhưng lúc này, kiếm quang hoàn toàn khóa chặt lấy nó, trong lòng nó đột nhiên sinh ra cảm giác trái tìm đập nhanh.
“Đây là công kích gì? Sao có thể tản ra uy áp khủng khiếp như vậy?”
Hắc Vẫn không nhịn được nghĩ.
Nó đã từng giao thủ với không ít Nhân loại, nhưng lại chưa từng nhìn thấy kiếm pháp cường đại như thế này.
Mặc dù trái tim đập nhanh, nhưng Hắc Vẫn cũng không có ý định rời đi.
Vút! Vút! Vút!
Trên người Hắc Vẫn xuất hiện những luồng sáng màu vàng, sau đó những lưỡng sáng này không ngừng ngưng tụ lại. Một hư ảnh tập trung lại trước người nó, hư ảnh này cao tới vài trăm mét, chính là một Hắc Vẫn phiên bản phóng đại.
"Gào!!!"
Hư ảnh cao tới vài trắm mét này liên tục rít gào, hướng về phía hư không mà phát ra những tiếng gầm khiến cho người ta phải kinh hãi.
“Nhân loại, để ta xem hôm nay ngươi giết ta như thế nào?” Tiếng nói giống như tiếng sấm vang vọng khắp hư không.
Dao động khí thể khủng bố phát ra, hư ảnh rít gào, hư không cũng trở nên vặn vẹo. Mây đen che đầy trường kiếm, lúc này hay người chiến đấu khiến cho người khác nhìn chẳng khác nào tận thế.
“Công kích này nhìn cũng rất mạnh.”
Lý Phong đang nhìn về phía thân ảnh điên cuồng kia, thanh trường kiếm nho nhỏ lúc này nhìn vô cùng yếu thế, giống như có thể bị đánh nát bất cứ lúc nào.
“Nhưng mà cũng chỉ như thế mà thôi.” Sắc mặt của Lý Phong vô cùng bình tĩnh.
Hắn kích hoạt mắt Thiên Hồn!
Ngay lập tức, Hắc Vẫn cảm thấy bản thân phải chịu một hạn chế tất lớn, hư ảnh trước người nó cũng khựng lại, uy lực giảm bớt đi rất nhiều.
“Cái gì?”
Hắc Vẫn cảm nhận được áp chế này thì lập tức biến sắc.
Trên thực tế, mắt Thiên Hồn nhãm vào một khu vực, nhằm vào một người duy nhất, những người khác. sẽ không thể nào cảm nhận được. Thế nên lúc trước Lý Phong đánh chết yêu thú Hổ và yêu thú Rắn, Hắc Vẫn vẫn không biết đến thủ đoạn mắt Thiên Hồn.
Dưới áp chế này, nó cảm nhận được thực lực của mình yếu đi một chút, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với cường giả ngưng tụ được ba phách mà thôi.
Trong thời điểm nó đang vô cùng kinh hãi, kiếm quang mang theo uy lực trời đất của Lý Phong lập tức chém xuống.
“Cút cho ta!!!”
Hư ảnh cự thú gầm lên một tiếng, vung móng vuốt lên, muốn trực tiếp bắt lấy thanh trường
“Ầm ầm ầm!"
Công kích khủng bố va chạm với nhau, những âm thanh định tai nhức óc vang lên, sau đó, một âm thanh vỡ nát truyền tới.
Móng vuốt của hư ảnh cự thú đột nhiên xuất hiện những khe nứt, sau đó khe nứt không ngừng lan tràn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, những khe nứt này đã lan rộng ra toàn bộ thân thế của hư ảnh.
Thời gian vô cùng ngắn ngủi, theo sau đó, không chỉ hư ảnh cự thú, mà cả hư không cũng giống như rách nát ra.
Kiếm quang khí thế không giảm, hoàn toàn đập lên người Hắc Vẫn.
“Phụt!"
Hắc Vẫn trúng phải kiếm quang này thì sắc mặt tái nhợt, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Sau đó, nó cảm thấy như trong cơ thể mình xuất hiện vô số lưỡng kiếm quang, khí tức sinh mệnh đang không ngừng rút đi.
“Rốt cuộc đây là công kích gì?"
Đến lúc này, Hắc Vẫn đã không thể nào duy trì được bình tĩnh nữa, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Nó đã ngưng tụ được bốn phách, còn Lý Phong
cùng lắm cũng chỉ có thể tương đương với cường giả ngưng tụ được sáu phách mà thôi. Thế mà nó ở trước mặt Lý Phong lại hoàn toàn không có bất cứ năng lực ngăn cản nào, chỉ một đòn công kích của Lý Phong đã khiến nó bị trọng thương.
Hơn nữa, linh hồn của nó đang bị áp chế, sau khi nó bị thương thì sự áp chế này lại càng mạnh hơn.
“Công kích của ta thế nào?” Lý Phong mỉm cười nói.
Sắc mặt của Häc Vẫn không ngừng biến hóa, nó hữ lạnh một tiếng, nói: “Nhân loại, ta thừa nhận ngươi có năng lực giết ta. Nhưng ngươi muốn giết ta thì căn phải hao tốn rất nhiều thời gian, ta nguyện ý trả giá và bồi thường, chuyện này chấm dứt tại đây.”
Cường giả Thất Phách cảnh có lực sinh mệnh vô cùng cường hãn, mà nó lại am hiểu nhất là thủ đoạn bảo mệnh.
Lúc này, Lý Phong tất nhiên cũng cảm nhận được. Xét về thủ đoạn bảo mệnh thì Hắc Vẫn không biết còn cường hãn hơn Bach Nguyên Hàn bao nhiêu lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...