“Ha ha, chẳng mấy khi các vị tới phủ Thần Văn ta làm khách, ta dẫn các vị đi dạo một chút” Bàn bạc xong, Tam trưởng lão cười nói.
Châu Vô Nhai nghe vậy thì cười: "Nghe nói khu vực màu đỏ trên bia Thiên Phú của phủ Thần Văn lại sáng lên lần nữa, xem ra phủ Thần Văn lại sắp có thêm một vị trưởng lão nữa rồi”
Bọn họ tất nhiên biết chuyện bia Thiên Phú của phủ Thần Văn, cũng biết thiên phú màu đỏ đại diện cho cái gì.
Trong mắt Châu Vô Nhai lộ ra vẻ hâm mộ, học viện Thiên Vũ của bọn họ cũng có Thần Văn sư, nhưng nếu xét về thiên phú thì hoàn toàn không có cửa so. sánh với phủ Thần Văn.
ít nhất thì học Viện Thiên Vũ không có một đệ tử nào có thể thắp sáng được màu đỏ trên bia Thiên Phú.
Đương nhiên, cho dù là phủ Thần Văn thì có đôi khi cũng khó mà xuất hiện được những thiên tài như vậy. Lúc trước, có lẽ hơn một trăm năm đều không xuất hiện được nhân tài nào, chứng tỏ thiên tài có thể thắp sáng khu vực màu đỏ thực sự là hiểm có vô cùng. Thế. mà bỗng nhiên mấy năm trước, Tăn Chỉ Lan xuất hiện, nhanh chóng dẫn động được ánh sáng màu đỏ trên bia Thiên Phú, hiện giờ phủ Thần Văn lại có Vương Tuấn là người thứ hai!
Thiên phú cường đại như thế, tương lai sau này rất có thể sẽ trở thành trưởng lão của phủ Thần Văn!
“Muốn thành trưởng lão cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy." Tam trưởng lão cười nói.
Mặc dù là nói như vậy, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được vẻ đắc ý trên mặt ông ta.
“Cái lão già này!" Nhóm người Châu Vô Nhai, Trạm Lô đều mắng thầm trong lòng.
Các thế lực lớn đều có trình tự Tam Hồn cảnh, bên trong chắc chẩn cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh, mà sau này các thiên tài đỉnh cấp cũng không xuất hiện nhiều cho lắm, thế mà hiện giờ phủ Thần Văn lại có tận hai người.
Kiếm Hàn lãnh đạm nói: “Lúc trước ta còn nghe nói có một đệ tử của phủ Thần Văn tuyên bố mình có thiên phú đệ tử nòng cốt, hiện giờ đang chứng minh thiên phú của minh, không biết người này có thiên phú như thế nào?”
Trên thực tế, bốn thế lực này không cách xa nhau là mấy, bọn họ là bốn quận thành liền nhau.
Chuyện Vương Tuấn thắp sáng được khu vực màu đỏ trên bia Thiên Phú gây ra chấn động lớn, thế nên những thế lực này đều biết.
Mà ngay sau đó, lại có một người của phủ Thần 'Văn ở ngay trong lúc Vương Tuấn lóa mắt nhất mà đánh trọng thương đệ đệ của Vương Tuấn là Vương Nguyên. Người này ra tay một cách vô cùng ngang nhiên, chuyện này cũng thu hút sự chú ý của bọn họ.
Tam trưởng lão nghe vậy thì cười nói: “Ta cho Lý Phong thời gian một tháng để chứng minh bản thân mình, dựa theo suy tính thì cũng chỉ còn vài phút nữa là hết thời gian rồi”
Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua.
“Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng đi xem một chút được không? Để xem phủ Thần Văn có thế nào có được người đệ tử nòng cốt thứ tám hay không? Kiếm Hàn cười nói.
Gương mặt của ông ta trông rất có hứng thú, giống như biết được một vài chuyện liên quan đến Lý Phong nên mới cố ý nói như vậy.
“Nhắc mới nhớ, lúc trước ta và Trạm Lô ở quận Hoang Lâm đã từng mời Lý Phong, nhưng mà hắn nói hắn và học viện Thiên Vũ của ta không có duyên phận”
Châu Vô Nhai ở bên cạnh, tiếp lời.
Hiển nhiên, ông ta biết Lý Phong trong lời Tam trưởng lão chính là Lý Phong ở quận Hoang Lâm kia.
“Ồ? Vậy Lý Phong cũng từng có chút liên quan đến học viện Thiên Vũ và Huyền Đạo môn các ngươi à?” Kiếm Hàn nghe vậy thì kinh ngạc liếc nhìn mấy người này.
Kiếm tông bọn họ đúng là không hiểu nhiều về Lý Phong cho lắm.
Châu Vô Nhai cười cười, nói đơn giản một vài chuyện liên quan đến Lý Phong, còn Trạm Lô ở bên cạnh lại chẳng nói câu nào.
Trên thực tế, lúc trước Lý Phong suýt chút nữa đã gia nhập Huyền Đạo môn bọn họ.
Chỉ cần ông ta đồng ý bỏ ra linh dược năm ngàn năm kia để chữa trị cho em gái của Lý Phong thì Lý Phong lúc này đã ở Huyền Đạo môn bọn họ rồi.
Nhưng mà ông ta cho rằng giá trị của Lý Phong không đạt tới mức đó nên đã không lấy ra, thế nên Lý Phong đã tới phủ Thần Văn.
Sự thật bây giờ giống như đang chứng minh phán đoán của ông ta là đúng.
Xét theo tình huống hiện tại mà nói, Đường Trung Nguyên bỏ ra quả Tử Diệu đúng là một tổn thất to lớn.
“Nếu đã như vậy thì ta lại càng muốn xem một chút.” Kiếm Hàn của Kiếm tông nghe Châu Vô Nhai nói thế thì cười nói
Tam trưởng lão không từ chổi: “Nếu mọi người đã tò mò như vậy thì chúng ta cùng đi thôi”
Vút! Vút!
Vài thân ảnh lược động, sau đó biến mất khỏi nơi này...
Tại một khu vực hoang vắng có một tòa cung điện cổ xưa đứng sừng sững, bên trong cung điện có một thân ảnh đang yên lặng ngồi khoanh chân ở đó.
Trên người thân ảnh này không có bất cứ dao động nào, toàn bộ tâm trí đều đặt ở đồ văn bên trên đỉnh Thần Văn.
Hắn phảng phất giống như đảm chìm vào trong đó, không cảm giác được thời gian đang trôi đi.
“Lý Phong!”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên trong tai hắn.
Nghe thấy âm thanh này, Lý Phong mới bừng tỉnh.
"Ha ha, tiếu tử Lý Phong, một tháng trôi qua rồi, chỉ còn vài phút nữa là cung Hình phạt sẽ mở ra. Bây giờ ở bên ngoài cung điện có không ít người đang chờ ngươi đấy, thế mà ngươi chẳng khắc họa được một đạo thần văn nào”
Âm thanh chói tai của Huyền Long vang lên: “Ta thấy ngươi từ bỏ khắc họa đi thôi, chuẩn bị tới Xích Diên cốc lĩnh phạt”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...