Vương Ngữ Yên ngồi dựa vào sạp, không ngừng đùa với con gấu bông mà Mộ Dung Phục vừa mua, trong lòng lại không ngừng cân nhắc phải làm thế nào để cứu Đường Tăng biểu ca thân ái.
Mộ Dung Phục 《—— Mộ Dung phu nhân 《—— Mộ Dung Bác.
Như sơ đồ trên đã chỉ ra, hiện tại Mộ Dung Phục là mắt xích bé nhất trong chuỗi, không có cách nào chống lại mệnh lệnh của cha mẹ hắn. Cho nên, muốn ngăn cản hắn cả ngày mơ mộng làm hoàng đế như trong nguyên tác, phải tác động vào mắt xích đầu tiên.
Mộ Dung Bác phi thường không xứng đáng làm một người cha, bản thân hắn không dám đối mặt với trách nhiệm thì thôi, lại còn để lại gánh nặng này cho con cái.
Là người mẹ, Mộ Dung phu nhân trong nguyên tác chưa từng được nhắc đến, nhưng là với hiểu biết trước mắt của Vương Ngữ Yên, Mộ Dung Bác giả chết, cho nên áp lực phục quốc đều chuyển dời lên người Mộ Dung Phục, vì thế người cha này yêu cầu con trai mình rất cao, nhưng để có thể giáo dục nên một kẻ kế thừa lý tưởng này, ông ta lại không có người giúp đỡ.
Khi Mộ Dung phu nhân còn trẻ, đã cùng với Mộ Dung Bác chỉ dựa vào một vài trang sách còn sót lại đã tái tạo được phân nửa “Lăng Ba Vi Bộ”, khẳng định cũng là tài nữ, vì sao nàng lại không dạy con đọc sách nhỉ? Ai có thể ngờ Mộ Dung Phục thư sinh nho nhã, tuấn tú hiên ngang là thế mà cũng chỉ biết được vài chữ? Tốt xấu gì cũng là công tử xuất thân thế gia, nhưng nếu không có Vương Ngữ Yên giảng giải, ngay cả bí kíp võ công cũng không thể tự đọc, cho dù sau này có thành danh, tìm cách thay đổi cũng đã muộn. Mà nói như vậy, hẳn đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn lãnh đạm với Vương Ngữ Yên đi, nam nhân mà, luôn có lòng tự trọng rất cao.
Nghĩ đến đây, nàng tay trái túm lỗ tai con thỏ, tay phải nắm cái đuôi con hổ. Mộ Dung Phục lúc dỗ dành nàng vẫn hay nói “Con thỏ nhỏ là Yên nhi, tiểu lão hổ là biểu ca, con thỏ nhỏ phải ăn thật nhiều cơm mới có thể vừa tài năng vừa to lớn như tiểu lão hổ a.” Tiểu lão hổ gì chứ, rõ ràng là một con gấu vừa to xác vừa dốt đặc cán mai thì có!
Sau này bảo hắn đọc nhiều sách thánh hiền một chút, ngoài trừ giúp đỡ cho võ học, quan trọng hơn là, còn có thể thay đổi suy nghĩ của Mộ Dung Phục cho đúng đắn, giúp hắn tu tâm dưỡng tính, miễn cho sau này lại đi con đường tà đạo. Trong sách tự có ngàn bồ thóc, trong sách tự có nhà lầu vàng, học tập khiến con người tiến bộ, có tri thức là có sức mạnh! Mà kể cả thật sự muốn phục quốc mà nói, cũng cần xem sách sử, binh thư, học tập mưu lược quân sự. Mười hai, mười ba tuổi mới vỡ lòng, tuy là chậm một chút, nhưng mà có còn hơn không.
Vương Ngữ Yên đem tiểu bạch thỏ đặt lên lưng tiểu lão hổ, rồi lại đặt cả hai con lên ngựa trắng, vừa lòng nở nụ cười. Chuyện kế tiếp phải làm, chính là bắt Mộ Dung Phục đọc sách. Mộ Dung gia và Vương gia đều nổi tiếng trong chốn võ lâm là có kho tàng sách to lớn, ngồi trên núi vàng núi bạc này này mà không học tập tử tế thì thật quá đáng tiếc.
Vương phu nhân cả ngày nếu không ở trong trang bận rộn chăm hoa sơn trà thì cũng ra ngoài giáo huấn mấy tên đàn ông phụ bạc, mà Mộ Dung phu nhân thì còn đang bận quản lí sản nghiệp của Mộ Dung gia, một thời gian nữa mới đến thời điểm bà có liên lạc với Mộ Dung Bác đang ẩn cư ở Thiếu Lâm Tự. Cho nên thời gian này, đại bộ phận ban ngày đều là Mộ Dung Phục đến chăm sóc nàng, cũng cấp cho Vương Ngữ Yên điều kiện thuận lợi để triển khai kế hoạch của mình.
Cứ như vậy, có lẽ xuất phát từ việc muốn cảm tạ, cũng có thể là do nhàm chán, Vương Ngữ Yên tuy bản thân vẫn là một tiểu Loli, đã chính thức bắt tay vào kế hoạch dạy dỗ tiểu Shota của nàng.
Nhìn thấy biểu muội cánh tay mập mạp ôm một quyển sách, mắt đen lúng liếng không chớp lấy một cái trông ngóng bản thân, Mộ Dung Phục nhất thời cảm thấy choáng váng đầu óc.
“Đường Tan, đọc.” Vương Ngữ Yên chập chững bước về phía trước một bước, thân thể nhỏ nhắn mềm yếu túm lấy cánh tay hắn, ánh mắt sáng ngời toát lên tín nhiệm và sùng bái. Mộ Dung Phục cảm thấy hình tượng của bản thân trở nên phi thường to lớn, trách nhiệm trên vai cũng trở nên nặng nề hơn.
Nhưng mà…Số lượng chữ hắn biết, thật sự không nhiều lắm. Lúc phụ thân còn sống, trong nhà cũng từng mời thầy về dạy hắn, nhưng sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân chỉ dạy hắn thế nào là người Đại Yến, cho nên cảm thấy những thứ liên quan đến người Hán, ví dụ như học chữ Hán cũng không tất yếu. Lại nói bản thân hắn cũng quá bận rộn luyện võ, cho nên cũng bỏ qua việc đọc sách.
“Mọi người đều nói trong sách có kể rất nhiều chuyện xưa lí thú, Đường Tan, ngươi đọc cho ta nghe, ngươi là lợi hại nhất.” Vương Ngữ Yên tiếp tục giả Loli làm nũng, lông mi dài chớp lại chớp, túm góc áo hắn xoắn qua xoắn lại, trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân.
Mộ Dung Phục trong lòng sớm đã dao động, liền nhìn vào cuốn sách, sau đó chán nản phát hiện ra bản thân trên cơ bản không biết được mấy chữ. Hổ thẹn a, đối mặt với vị muội muội sùng bái huynh trưởng này, bản thân ngay cả một câu chuyện xưa cũng đọc không được, làm gì còn mặt mũi mà làm biểu ca của người ta?
“Đường Tan hư, Đường Tan không thương ta.” Mắt thấy Mộ Dung Phục khó xử, Vương Ngữ Yên liền giả vờ dỗi, buông tay ra, bĩu đôi môi nhỏ nhắn. Cái con gấu ngu ngốc này, sau khi lớn lên rồi ngươi sẽ biết không có văn hóa đáng sợ thế nào. Sau khi âm thầm than thở, nàng liền đặt mông ngồi phịch xuống, quay lưng lại với Mộ Dung Phục.
“Không phải là ca ca không muốn đọc sách cho Yên nhi nghe…” Mộ Dung Phục ôm nàng đặt lên đầu gối của mình, vuốt mái tóc mềm mịn của nàng, ngượng ngùng nói, “Ta thật ra không biết đọc.”
Cái này, thật sự quá thẳng thắn thành khẩn a, ta còn tưởng hắn sẽ giả đò nói bản thân hôm nay tâm tình không tốt lần sau sẽ đọc đó! Thấy hắn trên mặt lộ vẻ u buồn, Vương Ngữ Yên cũng cảm thấy áy náy. Mà thấy nàng vẻ mặt mất mát, Mộ Dung Phục vội vàng vỗ ngực cam đoan: “Không bao lâu nữa, ta nhất định sẽ học chữ chăm chỉ, đến lúc đó có thể kể chuyện xưa cho ngươi nghe rồi.”
“Ngoéo tay! Cam đoan!” Ôm mục đích rèn sắt khi còn nóng, Vương Ngữ Yên vươn ngón tay nhỏ ra, chờ đến lúc Mộ Dung Phục cũng cười tủm tỉm ngoéo lại mới yên lòng. Cổ nhân, đặc biệt là người trên giang hồ, đều cực kì giữ chữ tín, cho nên lời hứa rất đáng giá. Mộ Dung Phục bản chất bây giờ còn rất trong sáng thật thà, chuyện đã đáp ứng nàng rồi, ít nhất hiện tại sẽ không nuốt lời.
Mộ Dung phu nhân đối với chuyện Mộ Dung Phục đột nhiên yêu cầu mời sư phụ về dạy đọc sách cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Bất quá sau khi Mộ Dung Phục biết hết các chữ trong “Tam Tự Kinh” liền không ngừng đọc “Tam Quốc Chí” đến mất ăn mất ngủ, đọc xong rồi lại đến thảo luận với mẫu thân về đạo đế vương thời loạn thế thì Mộ Dung phu nhân nhất thời cảm thấy để đứa nhỏ này đọc sách mở mang kiến thức là đúng, trong lòng thầm trách mình lúc trước sao lại sơ sót mà bỏ quên việc này…
Đúng vậy, “Tam Quốc Chí” là do Vương Ngữ Yên cứng rắn “đề cử” cho Mộ Dung Phục. Số là, sau khi tiểu hài tử này đọc xong “Sơn Hải Kinh” thấy Yên nhi vô cùng thích thú, cho nên cao hứng ôm biểu muội đến phòng sách chọn cuốn khác. Vương Ngữ Yên vì thế liền ôm lấy quyển sách kia không chịu buông tay, biểu ca đại nhân vì thế cũng chỉ đành không ngừng đọc. Mà lần này đọc, hắn liền nhìn ra không ít thú vị, nào là những anh hùng thời loạn mỗi người một tính, nào là đủ loại kì nhân, dị tộc quái lạ.
Mà càng đọc kĩ, Mộ Dung Phục càng thấy lạnh sống lưng. Nhìn chung những anh hùng hào kiệt muốn thành công, con đường đều không dễ dàng, không những phải có quân đội, mưu sĩ, tiền tài, mà quan trọng nhất phải có vận khí tốt. Ở những năm cuối thời kì Đông Hán, thiên hạ phân làm ba phần mà còn trắc trở như vậy, hiện thời lại vô cùng thanh bình, mà Mộ Dung gia chẳng qua cũng chỉ là một võ lâm thế gia, số gia tướng tùy tùng thề sống chết theo phò cũng chỉ được một vài người…
Vương Ngữ Yên thấy hắn nhẩm đi nhẩm lại không ra tiếng, lại chau mày nghiên cứu một hồi lâu, sau đó thất thần suy nghĩ, không khỏi mừng thầm: quả nhiên nàng không chọn nhầm sách, Tam quốc này là một đoạn lịch sử đề cao giáo dục quân sự, chính trị được rất nhiều người học tập, Mộ Dung công tử, ngài tự mình xem đi!
Trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, Mộ Dung Phục nhờ đọc sách mà trở nên trầm tĩnh hơn, khí chất cũng trở nên thành thục hơn. Hiện tại hắn ngoại trừ luyện võ, còn phải tập trung đọc sách, cho nên không còn thời gian chơi đùa với Vương Ngữ Yên. Vương Ngữ Yên còn chưa yên tâm, nhất định đòi lúc hắn đọc sách thì dẫn nàng theo, nói là để đọc sách cho nàng nghe, cũng là giúp nàng nhận mặt chữ, bề ngoài thì là Mộ Dung Phục dạy nàng, nhưng thật ra là nàng ở bên đốc thúc Mộ Dung Phục, chỉ cần thấy hắn hơi lười biếng, nàng liền bắt hắn đọc chuyện xưa cho nghe.
Theo thời gian, Mộ Dung Phục càng biết thêm nhiều chuyên, mặc dù có nhiều lần quên đọc sách, cũng là bởi vì luyện võ quá si mê mà lỡ thời gian. Cho nên Vương Ngữ Yên càng ngày càng bớt lo lắng hắn không có tri thức, trong lòng cũng phi thường vui mừng vì không uổng công vài năm nay nàng làm nũng lăn lộn, bán manh giả ngu bây giờ đã có hồi báo.
Nhoáng một cái chớp mắt, Mộ Dung Phục đã mười bốn tuổi, trong thanh âm trong trẻo cũng dần có thêm một chút trầm thấp. Tiểu Shota cuối cùng cũng từng bước trưởng thành thành một thiếu niên đúng nghĩa, hoạt bát hưng phấn.
“Yên nhi, ngươi cũng bốn tuổi rồi, ta cũng dạy ngươi không ít chữ. Tại sao ngươi vẫn cứ đòi ta đọc sách cho ngươi nghe a?”
Bởi vì ta lười a…Vương Ngữ Yên dựa vào gối, trong miệng ngậm một quả nho, cợt nhả đẩy mâm bằng mã não về phía trước, ý bảo Mộ Dung Phục cũng ăn một quả.
Mộ Dung Phục bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng mà bắn quả nho vào đầu nàng, Vương Ngữ Yên “ôi” một tiếng, ngồi sụp xuống bưng lấy trán.
“Là ta mạnh tay quá sao?” Mộ Dung Phục thấy thế lập tức ôm chầm lấy nàng, cố gắng đẩy tay nàng ra để xem. Vương Ngữ Yên lại ôm trán không buông, hắn sợ làm nàng đau, cũng không dám mạnh mẽ kéo tay nàng ra. “Biểu ca sai rồi, cho ngươi bắn lại, ta sẽ không chống trả.” Để dỗ nàng, Mộ Dung Phục liền cúi đầu đem cái trán ra cho nàng báo thù.
Thấy hắn tự giác như thế, Vương Ngữ Yên cũng ngượng ngùng tiếp tục giả bộ, vì thế dùng ngón tay bắn hạt dẻ vào trán hắn, cười nói: “Đây là do chính ngươi yêu cầu.”
“Cái tên tiểu quỷ này, có chút ít thông minh toàn dùng vào mấy chuyện nhỏ sao, sức của ngươi so với đám con trai cùng tuổi còn mạnh hơn đó.” Mộ Dung Phục xoa đỉnh đầu nàng, “Đừng cho là ta không biết, sách thông thường, ta đọc cho ngươi nghe một lần, ngươi có thể nhớ không sót một chi tiết nào. Ta nghe mọi người từng hình dung về người trí nhớ tốt, là người chỉ gặp qua một lần sẽ không bao giờ quên, ta cảm thấy ngươi chính là người như vậy, chỉ là bản thân ngươi rất lười, không chịu dụng tâm học tập.”
Thân thể này có năng lực ghi nhớ đích xác kinh người, chữ viết, tranh vẽ, còn có diện mạo con người, đều chỉ nhìn một lần là nhớ, phảng phất như được khắc sâu vào đầu. Nhưng mà nàng lại không muốn giống Vương Ngữ Yên nguyên bản, làm một quyển sách võ công biết đi. Người khác đánh nhau so chiêu, nàng ở một bên chỉ điểm khoe khoang, cứ cho là công bằng, nghe cũng rất khó chịu. Mà nếu không may gặp bọn đạo chích, chúng biết nàng có trí nhớ tốt liền bắt đi, không phải là chuốc họa vào thân sao?
Phàm việc gì cũng vậy, tốt quá hóa tệ, nàng chỉ cần hơi thông minh hơn một chút so với người bình thường là được rồi.
“Không phải là gặp qua không quên, là nghe qua không quên. Hơn nữa nhất định phải là biểu ca đọc cho ta nghe mới có tác dụng.” Vương Ngữ Yên nghiêm túc lắc lắc đầu.
Lần nịnh hót này quả nhiên đánh trúng tâm lý của Mộ Dung Phục, hắn khép hờ hai mắt, khoái trá nở nụ cười
“Nể tình cái miệng ngọt ngào của ngươi, biểu ca nói cho ngươi một tin tốt, có muốn nghe không?”
Không muốn để cho người này bị dã tâm điên cuồng cắn nuốt…Ta đành trợ giúp ngươi vậy.
Vương Ngữ Yên thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cảm thấy trên đỉnh đầu của bản thân đinh một tiếng liền hiện lên cái vòng sáng hay đội trên đầu của thánh mẫu o:-)
Mộ Dung Phục vẫn tiếp tục nói một tràng, oán hận vung mấy con châu chấu tre qua lại, tưởng tượng nó là cái vị trang chủ đáng ghét kia.
“Giúp ngươi đánh hắn.”
Gì? Mộ Dung Phục trợn mắt, nhìn chằm chằm bé gái luôn mang đến niềm vui bất ngờ cho bản thân.
Vương Ngữ Yên vươn bàn tay nhỏ bé túm sợi râu của con châu chấu, giật giật. “Ai khi dễ Đường Tan, ta liền giúp ngươi đánh hắn.” Nội dung lời nói tuy rằng rất hung ác, khuôn mặt cũng rất nghiêm trang, nhưng mà phối với giọng nói nhỏ nhỏ mềm mại này a…
Mộ Dung Phục liền nhào qua chỗ nàng, vui sướng vạn phần ôm thật chặt đứa nhỏ vào trong lòng, sau đó cọ cọ khuôn mặt của nàng: “Không hổ công ca ca thương ngươi! Thực ngoan! Ngày mai ca ca sẽ dạy ngươi võ công! Ngươi giúp ta đánh hắn!”
Vương Ngữ Yên vẻ mặt ghét bỏ, giơ tay đẩy hắn ra, ai nói sẽ thật sự giúp ngươi đánh người chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...