Đối mặt với các tu sĩ chỉ dạy như nhồi đồ ăn cho vịt, Đỗ Thánh Lan bổ túc tạm thời, lợi dụng sự giao thoa mà một vị tu sĩ nhắc tới để phá giải cục diện bế tắc. Cách dùng điểm dò đường quả thật rất có tác dụng, trận pháp bao phủ huyết quang cũng không bền chắc như thép, một điểm sáng lôi quang nhảy đến một chỗ thì cảm thấy lõm xuống. Đỗ Thánh Lan lập tức thi triển Kinh Cung Chi Điểu, phái nhiều lôi điện hơn vào trong nghiên cứu địa hình.
Tư Châu cũng phát hiện sơ hở này, trong khoảng thời gian ngắn thi triển bí pháp Thiêu Huyết thêm một lần nữa tiêu hao quá lớn, gã cố gắng dùng chân khí ngưng tụ ra lực lượng gắng gượng chống cự.
Lúc hai người đang giằng co, xung quanh sườn núi đứng đầy người. Bọn họ cũng đang vận chuyển chân khí chờ thời cơ xông ra. Ánh mắt tham lam lộ liễu tập trung nhìn con sông số mệnh trước mặt Tư Châu, thời khắc lôi quang phá tan hồng quang chính là cơ hội cướp đoạt tốt nhất.
Một nửa năng lượng của tia thiên lôi thứ ba bị hao hết, cho dù nện thẳng xuống người Tư Châu cũng không thể tạo ra thương tổn quá lớn. Đỗ Thánh Lan không quan tâm, bây giờ mục tiêu công kích của hắn chủ yếu là con sông trước mặt này, rót vào năng lượng tinh khiết nện xuống, luồng điện hoá thành vô số chấm tròn, như giòi trong xương bám lên hoa văn trên trận pháp. Nhìn từ trên cao, những chấm tròn này như các ngôi sao rải rác trên la bàn.
Sau khi lén hạ cạm bẫy, lôi điện bị phân tán không có thành tựu gì, tia thiên lôi thứ ba bị trận pháp chôn vùi.
Tư Châu lại không vui nổi, các chấm tròn vẫn đang loé sáng trên trận pháp, gã cố gắng đánh tan nhưng vẫn khó tránh khỏi gây hại cho trận pháp.
Tia lửa điện chằng chịt ngưng tụ siêu nhanh, Đỗ Thánh Lan hoài nghi có phải do Tư Châu làm đủ trò xấu nên tốc độ thiên kiếp ngưng tụ nhanh hơn so với người khác hay không, hoàn toàn không cho gã được nghỉ lấy hơi. Sắc xanh thần bí trong kiếp vân được tia chớp soi sáng, hắn mơ hồ cảm thấy có nguyên nhân khác nhưng không còn kịp suy nghĩ nữa mà cùng vô số lôi kiếp thô to khác càn quét xuống phía dưới.
Đỗ Thánh Lan ở giữa không trung tăng tốc, theo đề nghị của vị lão tổ kia dung hoà gió và lửa, cộng thêm việc thi triển thuật phân thân, lấy tốc độ đồng dạng xoay vòng nguyên tố hướng xuống dưới. Trên không trung hình thành bão táp lôi điện, gió lớn và tên bay ầm ầm vọt tới bốn phương tám hướng. Chỉ là dư âm của gió lốc đã mạnh như vậy, thật sự khó tưởng tượng ra sức mạnh trong gió lốc sẽ kinh khủng cỡ nào.
Gió lớn, tia lửa, sét đánh, bão táp!
Những người đứng xung quanh chuẩn bị cướp bảo vật đứng hình, trong đó có một số thế lực có hiềm khích với Đỗ Thánh Lan choáng đầu hoa mắt, tiếng chửi rủa không thua gì kiếp quang. Lão tổ đưa ra đề nghị lúc trước bị mắng tới tấp, yếu ớt phản bác: “Không phải mình ta dạy mà.”
Muốn trách thì trách Đỗ Thánh Lan học một biết mười, dựa trên nền tảng căn bản dung hợp trận pháp.
Chấm tròn bị hắn chôn trong hoa văn trận pháp, lúc bão cuốn tới thì liên tục phát nổ. Huyết quang bị phá, trận pháp loé sáng. Sét và gió lốc như qua chốn không người, bắn phá điểm sáng bị lộ.
Trong thế tiến công mãnh liệt, Tư Châu bị k.ích thích tiềm lực trước nay chưa từng có. Gã dùng tốc độ nhanh đến đáng sợ không ngừng vẽ bùa trên không trung. Nếu là bình thường, cho dù đứng ở phe đối địch thì Đỗ Thánh Lan cũng sẽ cố gắng thưởng thức hoa văn tinh diệu này, nhưng hôm nay hắn chỉ liếc một cái chứ không nhìn nhiều, dùng toàn lực công kích. Lôi quang giao nhau xoay tròn, cuối cùng trận pháp cũng bị sụp một góc, điện quang loé lên va vào hồng quang, bảo vật như thiên nữ rải hoa bắn bùm bùm!
“Nhạn Linh Giáp?”
“Chờ chút, mũ Bát Giao Liệt Diễm của tổ địa nhà ta bị mất cũng ở đây nè!”
“Tiên sư nhà nó! Đó chẳng phải là bảo vật mà ta và một người bạn tìm được trong bí cảnh vào ba trăm năm trước hả?”
Các tu sĩ chửi om sòm, thảo nào sau đó thằng khốn kia biến mất, bây giờ xem ra gương mặt và thân phận đều là giả.
Bảo vật số mệnh sáng loáng ở giữa không trung như pháo như lửa, nguyên tố khác nhau, bảo thạch được nạm cũng khác nhau, khoe màu đua sắc toả ra các hơi thở khác nhau. Chúng thật sự đã mê hoặc được ánh mắt người khác.
Đỗ Thánh Lan cũng không ngờ lúc này lại bắn ra vô số bảo vật như thế. Hắn suy nghĩ một lát rồi lập tức hiểu ra, Cố Nhai Mộc từng nói thiên phú tu luyện của Tư Châu rất bình thường, lúc đối phương đột phá chỉ có thể dẫn tới năm, sáu tia lôi kiếp. Càng tu luyện lên cao, lôi kiếp tạo ra ảnh hưởng càng lớn đối với con sông số mệnh.
“Nhanh!”
Các tu sĩ đứng trên sườn núi bay ra ngoài còn nhanh hơn tốc độ bảo vật bay ra, từng bóng người chen lấn vào khu vực lôi kiếp, so với số lượng người chết vì bị lôi kiếp đánh thì số lượng chết trong tay các tu sĩ nhiều hơn. Nhạn Linh Giáp là món chí bảo được hoan nghênh nhất, tu sĩ đầu tiên lấy được xui xẻo bị đánh hội đồng, chết ngay tại chỗ.
Lôi quang tiếp xúc với sương máu trong không khí, tia lửa điện theo hơi nước lan ra rất nhanh.
Việc này hoàn toàn không thể dập tắt sự cuồng nhiệt của các tu sĩ, Ngọc Diện Đao thu liễm hơi thở trốn trong đám đông tu sĩ, xung quanh hắn vẫn còn tiên vận, chỉ cần để ý một chút thì sẽ phát hiện người này đặc biệt. Nhưng các tu sĩ xung quanh hoàn toàn không phát hiện bất thường, chỉ có hai mắt đỏ rực đi cướp bảo vật.
Lúc trước Ngọc Diện Đao chạy đến Đỗ gia, mặc dù hắn không sợ gì nhưng sau khi hạ giới bị áp chế thực lực lại không dám một mình xông vào gia tộc người ta, chỉ có thể luôn để ý hướng đi của Đỗ gia. Sau khi Đỗ Thanh Quang rời tộc, hai bên từng giao tranh một lần, mượn sức mạnh của Yểm thành công thoát khỏi Ngọc Diện Đao, tạm thời đi làm những chuyện khác.
Trong núi không còn lão hổ, Ngọc Diện Đao nhân cơ hội này quay lại Đỗ gia. Sau khi làm bị thương năm vị trưởng lão, sưu hồn một vị, hắn vẫn không phát hiện tung tích của đao thị.
Nỗi oán hận trong lòng Ngọc Diện Đao không kém gì Tư Châu, cân nhắc nên nhân dịp này giết Đỗ Thanh Quang hay là bóp chết tia sét kia.
Cố Nhai Mộc và Cửu Nô đứng trong đội ngũ đoạt bảo, hai người thận trọng đến kỳ lạ. Bọn họ lựa chọn pháp khí số mệnh nhỏ, không được sáng cho lắm.
Lôi kiếp chỉ còn lại chút dư âm, Đỗ Thánh Lan tìm vài thế lực có thù oán với mình tạo ra chút phiền toái. Tư Châu đã sắp bị phẫn nộ làm mờ lý trí, khi đất trời đang chuẩn bị thiên kiếp thì điên cuồng giết các tu sĩ cướp đoạt bảo vật.
Tư Châu có thân phận người độ kiếp nên người ngoài không dám đánh trả, chỉ có thể né tránh, nhưng cho dù như vậy vẫn có tu sĩ liều mạng xông vào bên trong.
“Giết hắn đi, giết hắn đi…”
Đỗ Thánh Lan ngẩn người, ai nhiều chuyện cứ lải nhải bên tai hắn vậy?
Nhìn kỹ thì hoá ra là trưởng lão Hình Đường của Trảm Nguyệt Sơn. Đối phương khôn khéo nhìn một lúc lâu, xác định luồng điện này là một trong các phân thân của Đỗ Thánh Lan nên tiến tới truyền âm.
“Giết hắn đi…”
Trưởng lão Hình Đường chuẩn bị nói đạo lý, ví dụ công bố thân phận Tư Châu không có lợi cho đôi bên, hơn nữa làm như thế Cố Nhai Mộc mới được tẩy trắng.
“Câm miệng, ta nghe thấy rồi.” Trong điện quang, tia chớp phát âm không đúng tiêu chuẩn nổ bên tai trưởng lão Hình Đường, đối phương suýt chút nữa bị đánh hỏng nửa bên mặt.
Tư Châu hại Cố Nhai Mộc, lúc trộm tháp lại suýt hại chết Đỗ Thánh Lan. Nếu cái trận pháp nhốt sét kia tiếp tục được hoàn thiện, sớm muộn gì cũng có một ngày Đỗ Thánh Lan sẽ rất vất vả, cộng thêm món nợ của tiểu yêu hồ điệp, cho dù là lý do nào Đỗ Thánh Lan cũng sẽ không bỏ qua cho gã.
Chém giết đoạt bảo kịch liệt thi thể đầy đất, màu xanh trong tầng mây như muốn cùng tia chớp xông phá hư không. Từ khi vào hợp thể kỳ, Đỗ Thánh Lan cảm ứng đất trời rất mạnh. Là thiên lôi, hắn mờ mịt cảm nhận được ý chí Thiên Đạo như những lôi kiếp bình thường khác… Tiếp theo sẽ là một tia thiên kiếp cuối cùng.
So ra thì thiên phú tu hành của Tư Châu kém hơn lâu chủ Nhật Nguyệt Lâu một chút.
Lúc trước những bảo vật kia khiến mọi người giết đỏ cả mắt, những người còn sống rút về sườn núi đều có chút bản lĩnh, đương nhiên cũng đã kiếm chác được một chút. Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan không phá vỡ lá chắn trước, tu sĩ vừa rồi mới chửi lão tổ hối thúc: “Ngươi còn có đề nghị gì không, mau dạy cho cậu thanh niên kia đi.”
“…..”
Ai cũng mọc một cái miệng, Tư Châu cũng không ngoại lệ. Gã gần như đã dùng toàn bộ chân khí đi tu bổ, duy trì trận pháp vận hành, sau khi con sông số mệnh rải bảo vật như thiên nữ rải hoa, số lượng đã giảm hai phần ba. Đối mặt với tia chớp đang lao xuống, Tư Châu thử thuyết phục: “Với thiên tư của ngươi, nếu tu hành pháp thuật khí vận sẽ có thể phi thăng.”
Lá chắn hình thành từ trận pháp càng ngày càng mỏng, Đỗ Thánh Lan không chút dao động.
Tư Châu lần lượt mang ra không ít lợi ích nhưng đều không được đáp lại. Cuối cùng gã hung dữ nhìn chằm chằm tia chớp đang đẩy nhanh tốc độ phá trận trên không trung, mắt trợn trừng nhìn số mệnh tiêu tán như nước chảy. Pháp bảo đã bị huỷ, đường thông thiên đã bị đứt đoạn. Nghe thấy một tiếng nổ lớn giữ không trung, Tư Châu biết không còn hy vọng thành công mà hộc máu.
Đỗ Thánh Lan lạnh lùng nghĩ ta vẫn chưa đánh gã, ta cũng không nói gì, ngụm máu này không liên quan đến ta.
Quả thật việc này không liên quan đến Đỗ Thánh Lan. Nhược điểm khi tu hành công pháp khí vận hoàn toàn lộ rõ, mỗi lần thất bại Tư Châu sẽ bị thương, đối mặt với vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm, trận pháp gần như bị cái chuỳ trên trời đập nát, những giọng nói liên tục dạy Đỗ Thánh Lan đánh như thế nào… Cuối cùng gã hoàn toàn không nhịn được nữa.
Nỗi hận trong lòng sôi trào cuồn cuộn, Tư Châu nghĩ đến một ý tưởng điên cuồng.
Đôi mắt Tư Châu đỏ đậm, năng lượng xung quanh dao động biến hoá, tuy rất nhỏ nhưng Cố Nhai Mộc đứng cách đó không xa lại nheo mắt.
Dường như muốn liều mạng một lần, trên mặt Tư Châu là nụ cười quỷ dị, chủ động nghênh đón thiên kiếp.
Lần va chạm này gã không có bất kỳ phần thắng nào, trong lôi quang Tư Châu tóc dài bay phấp phới, không còn nhìn rõ màu sắc y phục ban đầu, một đoạn sông gần đó nổ tung, vô số pháp bảo khiến những người chờ đợi đã lâu điên cuồng xông lên.
“Của ta!”
“Cướp hộ giáp trước!”
Chém giết tranh đoạt bùng nổ.
Đây là lượt thiên kiếp cuối cùng, Tư Châu rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà.
Trong nhóm người đoạt bảo còn có Cố Nhai Mộc nhưng y không cướp đoạt bảo vật mà nhanh chóng chạy đến gần một cái tia chớp: “Chạy.”
Nếu như độ kiếp thành công, Tư Chân sẽ hoàn thành rèn thể trong tia lôi kiếp cuối cùng, chẳng những vết thương được khôi phục mà cơ thể cũng sẽ được nâng cấp rất nhiều. Tư Châu bị thương nặng, vết thương rách toạc, hiển nhiên gã đã thất bại.
“Đi chết đi!”
Tia sáng chói mắt bùng lên, một tiếng gầm gừ vang vọng giữa những áng mây. Năng lượng hung tàn nổ tung tạo sóng xung kích khuếch tán bốn phía, không ít sóng xung kích còn bay tới muốn tấn công các tu sĩ đoạt bảo. Bọn họ bị chôn vùi trong ánh sáng kh.ủng bố, ngay cả kêu cũng không kịp kêu.
Trong sự hỗn loạn, tất cả mọi người đều toả ra chạy trốn, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đã dự tính từ trước bay thẳng lên cao.
Một hàng dài toàn người là người và một cái tia chớp dùng tốc độ khiến người ta giận sôi gan chạy hết tốc lực.
Đỗ Thánh Lan quay ra phía sau thì phát hiện có một cái đầu người vọt về phía bọn họ. Tứ chi của Tư Châu đều có giấu trận pháp, khó có thể tưởng tượng mối hận này lớn đến cỡ nào mà có thể khiến gã nổ tan xác rồi vẫn không lập tức tiêu tán, trái lại vẫn còn trả thù lần cuối cùng.
“Cuốn đuôi lại.” Đỗ Thánh Lan vội vàng nhắc nhở.
Các tu sĩ đều đang chạy trốn, bây giờ không ai rảnh chú ý đến trên cao. Tia chớp nhảy lên người rồng rồi trượt xuống, trước khi cái đầu nổ tung thì nện cho một búa. Khi Đỗ Thánh Lan theo quán tính tiếp tục trượt xuống thì đuôi rồng câu hắn trở về.
Cái đầu nát bấy rơi xuống mặt đất, không biết có phải nhờ tàn dư trận pháp giảm xóc hay không mà con mắt không bị đánh rơi ra ngoài. Ý thức của đại năng sẽ kéo dài một lát rồi mới biến mất. Trong khoảnh khắc ý thức Tư Châu tiêu tán, rất nhiều ký ức lướt qua, đôi mắt của gã nhìn về phía người của Trảm Nguyệt Sơn. Bọn họ không đi quá xa, dường như muốn xác nhận sống chết của gã.
Thuở thiếu thời vì muốn nổi tiếng mà Tư Châu không chuyện ác nào không làm, nhưng đối với Trảm Nguyệt Sơn do một tay gã sáng lập, gã vẫn có chút tình cảm muốn bảo vệ nó. Ban đầu khi giả chết, có một nửa nguyên nhân là vì muốn bảo vệ danh tiếng của Trảm Nguyệt Sơn.
Bây giờ tự bạo, người ngoài không thể xác định danh tính thật sự của Tư Châu được nữa, Tư Châu mơ hồ nhìn thấy người Trảm Nguyệt Sơn thở phào, giờ phút này gã đột nhiên nghĩ tới tiểu yêu quái bị sát hại kia, trước khi chết nó luôn lẩm bẩm điều gì đó.
Là cái gì nhỉ… Hắn cố gắng nhớ lại, cố gắng đọc những tiếng thều thào của tiểu yêu.
Ánh mắt càng ngày càng mờ, ý thức Tư Châu cũng càng ngày càng xa. Gã như bay trở về cái ngõ tối kia, bản thân đối mặt với thi thể của tiểu yêu hồ điệp. Cái miệng đầy máu của tiểu yêu quái không ngừng đóng mở, cuối cùng Tư Châu cũng đọc được hai chữ kia. Về nhà.
“Về… Nhà.”
Đầu người vô thức muốn lặp lại từ này nhưng trên má không có bất kỳ khối cơ nào có thể cử động. Đến lúc chết, mắt gã luôn nhìn về phía Trảm Nguyệt Sơn.
Đối mắt với người chết, bàng quan nhìn Tư Châu giãy giụa, trưởng lão Hình Đường dù máu lạnh tới đâu cũng có một chút xúc động, nhưng trưởng lão chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên nghe Trúc Mặc lạnh lùng nói: “Trước khi chết giả vờ giả vịt thôi.”
Nếu Tư Châu thật lòng muốn bảo vệ Trảm Nguyệt Sơn thì đã có thể làm nhiều hơn thế.
Một tổ sư gia cố ý phá hỏng kiếm linh, giả chết thoát thân, Trúc Mặc sẽ không để cho người đó sống sót trở về. Trảm Nguyệt Sơn chỉ cần một tông tủ, danh tiếng của Trảm Nguyệt Sơn cũng chỉ cần giống như mấy ngàn năm qua, là thánh địa tu hành mơ ước của kiếm tu.
Trong hư không, sau khi Đỗ Thánh Lan dùng búa đánh cái đầu của Tư Châu thì vẫn có sóng xung kích còn sót lại xông lên.
“Kiếm.” Ngân long phun ra một chữ.
Đỗ Thánh Lan vô thức triệu hồi bảo kiếm, thanh kiếm này do chính tay Cố Nhai Mộc rèn ra nên bảo kiếm không phản kháng gì. Sau khi hoá thành hình người, Cố Nhai Mộc cầm chuôi kiếm, xoay người chém kim quang đang xông lên.
Đỗ Thánh Lan cũng nhân cơ hội này nhìn rõ thứ truy đuổi đằng sau rốt cuộc là thứ gì. Đó là ánh sáng chui ra từ con sông nổ tung, di chuyển như rồng, toàn thân phủ đầy kim quang. Kim quang bị kiếm cắt đứt, trong đó hình như còn kèm theo tiếng rít lên.
Cố Nhai Mộc muốn chém thêm một kiếm nữa nhưng không biết Đỗ Thanh Quang đã bay lên trời từ khi nào, mũi kiếm đối chọi, mỗi bên lùi về sau nửa bước, Yểm nhân cơ hội này ăn một đoạn hư ảnh kim quang bị chặt đứt.
Nó cắn nuốt cần thời gian, đến khi há mồm thêm lần nữa thì bị Cửu Nô chạy tới ngăn cản.
Đỗ Thanh Quang không dây dưa quá lâu, chỉ nói một chữ: “Rút.”
Cố Nhai Mộc liếc Đỗ Thánh Lan: “Chúng ta cũng đi.”
Y vừa dứt lời lập tức xé rách không gian đưa Đỗ Thánh Lan đi.
Bản thân Cửu Nô nắm giữ pháp tắc hư thực, không cần dùng cách thức phiền toái như vậy, nàng dùng pháp tắc bỏ chạy còn nhanh hơn. Tất cả xảy ra quá bất ngờ, sau khi bước ra khe không gian thì Đỗ Thánh Lan đã xuất hiện trong rừng ở gần thành Đại Nhạn.
Hai người đi cùng nhau rất dễ gây chú ý nên Đỗ Thánh Lan không biến về hình người, trốn trong tay áo của Cố Nhai Mộc.
“Đi vội như vậy à?”
Cố Nhai Mộc: “Ngọc Diện Đao tới.”
Đỗ Thánh Lan chớp mắt, đề tài lại vòng qua người thượng giới, quay lại kim quang bị một kiếm chặt đứt.
“Là trường long khí vận do khí vận biến thành.” Cố Nhai Mộc giải thích: “Có độc.”
“…..” Đỗ Thánh Lan xác định Cố Nhai Mộc không nói đùa, cổ họng khẽ động đậy: “Hình như lúc ta đánh Tư Châu có hấp thu không ít khí vận của hắn.”
Đỗ Thánh Lan xin thề với trời, là khí vận ra tay trước, tự nhiên nó chảy vào trong người hắn thôi.
“Chỉ cần không ăn trường long khí vận là được.” Cố Nhai Mộc vừa đi vừa nói: “Nếu cùng nó hoà thành một thể, sau này ngươi đấu võ với ai, hoặc là làm chuyện nào đó, chỉ cần có chút bất trắc sẽ bị cắn trả.”
Lúc phát hiện Tư Châu dùng khí vận đúc thành đường thông thiên thì Cố Nhai Mộc lập tức hiểu ra lý do đối phương sống như con rùa rụt đầu nhiều năm như vậy, Tư Châu đang tránh xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
“Thảo nào…” Đỗ Thánh Lan tấm tắc: “Hèn chi từ khi tia lôi kiếp đầu tiên đánh xuống, ta đã cảm thấy hắn hơi yếu.”
Sống lâu hơn một ngàn năm, theo như bình thường thì ít nhất gã cũng phải tích luỹ chân khí nồng hậu, nhưng chỉ cần Tư Châu bị sét đánh sây sát một chút thì tình hình sau đó sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nhưng loại khí vận này lại rất thích hợp với Yểm, nó có trăm ngàn cái mạng, thảo nào Đỗ Thanh Quang lại tranh thủ giúp nó.
Lúc này Cố Nhai Mộc cũng nhắc đến Đỗ Thanh Quang: “Lúc Đỗ Thanh Quang giết Ngọc Diện Đao thì có tập hợp vận khí.”
Cho nên ông ta mới không chút do dự giết một tên đao thị. Đao thị là người thượng giới, về mức độ nào đó thì cũng xem như giết tiên thành công. Nếu tay không mà về, Đỗ Thanh Quang cũng sẽ bị phản phệ.
Tia chớp ngồi xếp bằng trong tay áo than thở: “Đáng tiếc bị Yểm nhặt được của hời.”
Cố Nhai Mộc bình tĩnh đáp: “Với đầu óc của nó, cắn nuốt toàn bộ trường long khí vận cũng vô dụng.”
…
Kiếm khách thanh y và một con chó vừa rời khỏi Thập Vạn đại sơn.
Lần trước Đỗ Thanh Quang dùng khí vận giết đao thị, khí vận còn lại không đủ để phá tiên vận của Ngọc Diện Đao. Đối với trường long khí vận, ông ta cùng chung quan điểm với Cố Nhai Mộc, không muốn đụng vào. Khí vận biến hoá ra kim long không giống khí vận di động, một khi cắn nuốt thì sẽ hoàn toàn hoá thành một phần vận thế của bản thân.
Yểm lấy được chỗ tốt nên vui vẻ nói: “Bây giờ ta đã có khí vận, đêm nay sẽ đi giết Đỗ Thánh Lan.”
Nuốt được một nửa trường long khí vận, nó có thể chờ được đến lúc Đỗ Thánh Lan lạc đàn. Đối với thiên lôi tinh chẳng hiểu tại sao lại thân thiết với Minh Đô, Yểm muốn diệt trừ mới an tâm.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Âm Khuyển Mắt Xanh, đến khi Yểm bị ánh mắt này nhìn tới khó chịu thì cuối cùng Đỗ Thanh Quang cũng lên tiếng: “Ngươi chưa từng nghĩ rằng khí vận của đối phương có thể cao hơn ngươi hả?”
Yểm siêu tự tin: “Không thể nào, hắn có ăn trường long khí vận đâu.”
Lúc đó Âm Khuyển Mắt Xanh nhìn thấy rất rõ ràng, Đỗ Thánh Lan hoàn toàn không chạm vào kim quang.
“Không cần ăn.”
Yểm không hiểu.
Đỗ Thanh Quang lạnh nhạt nói: “Trời sinh.”
Yểm lập tức im lặng.
Đỗ Thanh Quang dừng bước nói: “Hai mươi tuổi có thể tu thành hợp thể cần bao nhiêu khí vận, ngươi đã từng nghĩ tới chưa?”
Yểm suy nghĩ một chút, nói chuyện rất hùng hồn: “Bây giờ nghĩ nè.”
“…..”
Tư Châu đối phó với Cố Nhai Mộc thì nhiều lần mượn tay người khác, nhưng đối phó với Đỗ Thánh Lan thì tự tay gã bày binh bố trận là vì muốn cố gắng cướp đoạt khí vận ngập trời của Đỗ Thánh Lan, bù vào thiếu hụt do mấy lần thất bại trước đó.
Trên đường về nhà, Đỗ Thánh Lan luôn thảo luận với Cố Nhai Mộc phân biệt tiên vận và khí vận, cho rằng so với khí vận mông lung thì tiên vận đáng tin hơn nhiều. Tiên vận giống như một loại vòng bảo vệ, có thể phòng ngự thụ động, ra tay với tiên nhân thì tỷ lệ thành công sẽ rất thấp. Nhưng về những mặt khác, ví dụ như khiến người ta may mắn hơn một chút, tìm bảo vật trong di tích dễ dàng lấy được bảo vật thì không có bất kỳ tác dụng nào.
Hành trình quay về Nhân Nghĩa Đường không xảy ra biến cố gì, Đỗ Thánh Lan bảo Bùi Huỳnh dùng mạng lưới tình báo để ý đến Ngọc Diện Đao, tin tức nhận được là đối phương và Đỗ Thanh Quang vẫn chưa đánh nhau, bây giờ không rõ tung tích.
Đỗ Thánh Lan buồn bực: “Chẳng lẽ hắn đã quay về rồi?”
Tuy Đỗ Thánh Lan nói thế nhưng chính hắn cũng không tin, hiến tế pháp thân xuống hạ giới, không thu hoạch được gì mà quay về thượng giới, có lẽ sau này sẽ không ngóc đầu lên được.
Ở nơi sâu trong Thập Vạn đại sơn.
Vốn phải nhân dịp hỗn loạn giết Đỗ Thánh Lan hoặc là Đỗ Thanh Quang nhưng lúc Tư Châu tự bạo thì Ngọc Diện Đao đột nhiên nhận được tin tức của sư phụ.
Trước khi rời đi, Phạn Hải tôn giả giao cho hắn một cái tượng người gỗ. Hiện tại ở phía trên tượng gỗ có một bóng người rất mờ, Ngọc Diện Đao sửng sốt rồi vội vàng khom người: “Sư tôn, sao người lại…”
“Bản thể của vi sư ở thượng giới, mượn bảo vật chiếu một tia thần niệm thôi.”
Phạn Hải tôn giả không tin bất kỳ ai, trước khi Ngọc Diện Đao hạ giới, Phạn Hải đã thôi miên đối phương để hắn lập lời thề với bảo kính. Bây giờ mặt kính bị nứt chứng tỏ tâm tư xây dựng thang trời nối liền thượng – hạ giới của Ngọc Diện Đao đã bị dao động.
Ngọc Diện Đao nào biết những việc này, nếu không hắn nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ oan uổng. Hắn nhìn thấy tu sĩ hạ giới vô tình vô nghĩa, dạo gần đây đột nhiên cảm thấy đến một ngày hai giới thông nhau, tuy năng lực của mấy tên hung tàn dưới hạ giới này không xuất chúng nhưng chưa chắc sẽ chịu nô dịch, thậm chí còn phát triển thành phá hoại không tưởng tượng nổi.
“Nhiệm vụ lần này tiến hành tới đâu rồi?”
Ngọc Diện Đao lo sợ nói: “Gặp chút trở ngại.”
Ảo ảnh lúc nào cũng có thể biến mất nhưng Ngọc Diện Đao lại cảm thấy áp lực trước kia chưa từng có. Hắn nhanh trí nói sang chuyện khác: “Đệ tử phát hiện ở hạ giới có người thành công đoạt xá thiên kiếp.”
Từ sau khi rời khỏi Ma Uyên, Ngọc Diện Đao đặc biệt tìm kiếm tin tức có liên quan đến Đỗ Thánh Lan.
“Hử?”
Xác định sư tôn có hứng thú với chuyện này, lo lắng trong lòng Ngọc Diện Đao tạm thời biến mất.
Giới lực đè nặng, thần niệm của Phạn Hải tôn giả không kiên trì được lâu, Phạn Hải cắt lời Ngọc Diện Đao muốn báo cáo thêm, lạnh nhạt thông báo vài câu. Cả quán trình Ngọc Diện Đao không dám cắt lời, lo lắng bị hỏi vì sao không thấy đao thị và tỷ muội Tôn thị. May mà Phạn Hải tôn giả không quan tâm mấy tên tiểu tốt, cho đến khi ảo ảnh biến mất vẫn không nhắc tới người bên cạnh hắn một chữ nào.
Xác định hơi thở của Phạn Hải tôn giả đã biến mất, Ngọc Diện Đao ngẩng đầu lên thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ tới những ngày qua bị nhục nhã ở hạ giới, trong mắt hắn loé lên một tia thâm độc, miệng lẩm bẩm: “Chờ đi, các ngươi sẽ phải trả giá đắt nhanh thôi.”
Hắn muốn cho người hạ giới biết cái gì gọi là tiên phàm khác biệt, sống không bằng chết.
…
Vào tháng giêng, trên phố rộn ràng, tu sĩ mở sạp trao đổi hàng hoá không ít, bầu không khí rất vui tươi.
Trong Nhân Nghĩa Đường, Đỗ Thánh Lan đang cùng sư tử Tuyết Hoa treo đèn lồng đỏ, đang treo thì hắn bỗng nhiên ngáp một cái. Cái đầu to của sư tử Tuyết Hoa dụi dụi hắn: “Mệt thì để ta treo cho.”
Lúc không còn áp lực, sư tử Tuyết Hoa đã thoát khỏi cái cảnh nói lắp.
Đỗ Thánh Lan mệt mỏi là về tinh thần, hôm qua dùng Tôi Thể Pháp chữa trị nội thương cho Cố Nhai Mộc, nửa đêm bắt đầu hoàn thiện công pháp nên khó tránh khỏi mệt mỏi.
“Cốc cốc.”
Có người gõ cửa Nhân Nghĩa Đường.
Một người một thú đúng lúc đứng gần cửa, Đỗ Thánh Lan giao mớ đèn lồng còn lại cho sư tử Tuyết Hoa, bản thân đi mở cửa.
“Chúc mừng năm mới!”
Thấy xung quanh im lặng, thần côn tiên phong đạo cốt biến về hình dáng hồ ly, mang theo theo túi lớn túi nhỏ vào cửa. Hành lý của hồ ly quá nhiều, nó hất đồ lên bàn rồi dùng đuôi chồng lên, bảo đảm sẽ không bị ngã xuống.
Đỗ Thánh Lan giật giật cơ miệng: “Vì sao không bỏ vào nhẫn trữ vật.”
Thiên Cơ đạo nhân không trả lời mà nhảy lên hộp quà phía trên cùng, không biết những món quà này là cái gì, bị nó đè lên mà không bị hỏng. Lúc này sư tử Tuyết Hoa đã treo xong đèn lồng, ánh sáng đỏ au chiếu lên đuôi hồ ly trắng như tuyết, nhìn có vẻ hơi kỳ bí.
Thiên Cơ đạo nhân chính là loại không có chuyện gì sẽ không lên điện tam bảo, Đỗ Thánh Lan suy đoán là vì chuyện giải trừ huyết chú.
“Tuy ta là hợp thể kỳ nhưng muốn giải trừ huyết chú hoàn toàn thì ít nhất phải chờ ta đột phá lên một đại cảnh giới.”
Hồ ly giang hai tay, nó hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Đỗ Thánh Lan: “Tới đi.
Có thể giải bao nhiêu thì giải.
Đỗ Thánh Lan đột nhiên nhìn sau lưng nó, nhướn mày nói: “Rồng tới.”
Hồ ly hồn nhiên không sợ: “Ta tính rồi, hôm nay Long Quân không ở đây.” Lông tơ theo gió run run: “Mau tới đây, đánh kiểu nào cũng được.”
Đỗ Thánh Lan sờ ấn đường, bất đắc dĩ nói: “Ba ngày sau đi, ta phải nghỉ ngơi.”
Hồ ly nhảy xuống đi vòng quanh hắn một vòng, xác định Đỗ Thánh Lan không được khoẻ nên không cưỡng cầu nữa.
Đi tới đi lui rất mệt nên Thiên Cơ đạo nhân tạm thời ở lại Nhân Nghĩa Đường. Ngày hôm sau, Cố Nhai Mộc ở ngoài đường đã ngửi thấy mùi quen thuộc, lắc đầu mở cửa vào trong, vừa vào đã nhìn thấy một cái mặt lão hồ ly đang ngẩng cao.
“Chúc mừng năm mới.” Hồ ly đứng trong đình viện cười híp cả mắt, chỉ thiếu điều dán băng rôn lên trán viết mấy chữ ‘Tay hung không đánh mặt cười’.
Rõ ràng Thiên Cơ đạo nhân lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Cố Nhai Mộc không có quá nhiều thiện cảm với nó.
“Nếu đã tới đây…” Cố Nhai Mộc xách hồ ly đặt lên bàn: “Bói đại một cái đi.”
Hồ ly cười mỉa: “Bói toán sao có thể tuỳ tiện được.”
Cố Nhai Mộc lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Cơ đạo nhân, y thấy mục đích thật sự của chuyến đi này tuyệt đối không phải chì vì giải trừ huyết chú.
Thiên Cơ đạo nhân nhìn Đỗ Thánh Lan đang dạy sư tử Tuyết Hoa học bài trong đình nghỉ mát, thấp giọng nói: “Cho ta đi theo các ngươi vài ngày.”
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm da lông trắng tuyết, lạnh lùng đáp: “Sau này trở thành thảm chắn gió, ngươi có thể vĩnh viễn đi theo.”
Hồ ly lui lại một bước, giơ móng vuốt lên thề: “Tin tưởng ta, nhất định có thể cùng thắng lợi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...